Phong Vân Vô Ngân được Hồng Nương Tử mang theo, đi tới một cái sơn trang. Sơn trang này cũng rất là lịch sự tao nhã, tường đỏ liễu xanh, nhưng bên ngoài sơn trang thiết trí một tầng cấm chế, làm cho Phong Vân Vô Ngân không thể thăm dò được sự tình ở bên trong.
- Tiểu huynh đệ, ta mở ra cấm chế, ngươi cùng ta tiến vào sơn trang.
Hồng Nương Tử nhìn Phong Vân Vô Ngân nũng nịu nói, nhưng dừng ở trong mắt Phong Vân Vô Ngân, Hồng Nương Tử này không khỏi mê hoặc chính mình tiến vào sơn trang.
- A, con đàn bà này, xem chừng là muốn giết người cướp của. Bất quá, nàng thật không ngờ, lão tử vừa lúc khuyết thiếu Thâm Uyên tệ, vừa lúc ta nên làm một cụ mua bán không tiền vốn. Ha ha ha, có tình nàng có công cõng rắn cắn gà nhà không?
Phong Vân Vô Ngân trên mặt như trước vẫn thể hiện ra vẻ mặt ngây ngô vô tội, giả tạo ra một bộ cảnh giác.
- Tỷ tỷ, sơn trang này, còn có những người khác không?
- Khanh khách lạc...
Hồng Nương Tử cười duyên nói.
- Tiểu huynh đệ, ta là nữ lưu, cũng không dám dễ dàng dẫn người vào sơn trang, sơn trang này là có ta cùng tôi tớ nha hoàn thôi. Ngươi sợ ta ăn ngươi sao?
Nàng yên ba như nước, lộ vẻ dễ thương.
- Tốt lắm! Ta sẽ theo tỷ tỷ tiến vào sơn trang.
Phong Vân Vô Ngân lập tức lộ ra sắc thụ.
- Đi!
Hồng Nương Tử khó dằn nổi, đánh ra mấy thủ bí quyết, rõ ràng trong lúc đó, sơn trang tầng tầng cấm chế, liền giống như sóng dợn, lộ ra một cái thông đạo.
Hồng Nương Tử mang theo Phong Vân Vô Ngân, bước trên thông đạo, sau đó tiến vào bên trong sơn trang.
Bên trong Sơn trang này, cảnh sắc tuyệt đẹp, kiến trúc rất nhiều lầu các, nước chảy thông u, xanh vàng rực rỡ. Trong đó một ít lầu các, có bảo quang quanh quẩn, phú quý bức người.
Phong Vân Vô Ngân thậm chí còn phát hiện, ở một tòa lầu các, còn mơ hồ thẩm thấu đi ra hơi thở Thâm Uyên tệ.
- Cừ thật! Hồng Nương Tử này bản thân và gia đình cũng có chút phú hào.
Phong Vân Vô Ngân tim đập thình thịch, liền nhịn không được chìa đầu lưỡi liếm một chút môi.
- Ha ha tỷ tỷ, ngươi vừa rồi còn giả nghèo. Ta xem sơn trang ngươi này cũng ẩn dấu rất nhiều tiền bạc châu báu.
Phong Vân Vô Ngân ra vẻ si mê nói.
- Khanh khách lạc, khanh khách lạc.
Hồng Nương Tử đem sơn trang cấm chế phong bế, khiến cho cả sơn trang cùng ngoại giới, mất đi liên hệ. Nếu như vậy, ngoại giới muốn nhìn lén bên trong sơn trang cũng không thể. Thậm chí có người thả ra thần thức xem xét, đều bị ngăn cản. Trừ phi là người có tu vi rất mạnh, linh hồn lực rất mạnh.
- Tiểu huynh đệ, lão nương ta đây chuyên môn nhằm vào người lạ đi Đích Huyệt chi thành, dụ dỗ đi vào sơn trang, giết người cướp của, cho nên tích lũy của cải, còn có thể thiếu sao? Ha ha ha ha! Tiểu tử! Trên người ngươi có cái pháp bảo thần khí gì, tất cả đều giao ra đây đi.
Rõ ràng trong lúc đó, Hồng Nương Tử cả người lăng không trôi nổi, tóc, tay áo tung bay, cả người khí chất trở nên như là hung thần ác sát, trên đầu đánh ra một đạo bài vị lệnh bài. Bài vị trên lệnh bài này, có khắc Thâm Uyên Vị Diện văn chương, hiện ra thân phận nàng Thâm Uyên Vị Diện tôn quý. Từng đạo hoa quang vận hành quanh quẩn bài vị, hiển hiện ra quỹ tích tinh thần vẫn thạch tự nhiên.
Trung vị thần lệnh bài, lăn lộn loại thần thông, tất cả đều là tử cấp sử thi cấp đại thần thông. Trong đó còn có đạo thần thông, hiển hiện ra kim sắc, không phải là nhỏ. Mặt khác, phía sau Hồng Nương Tử này hiện ra Thâm Uyên cảnh tượng, thần ngân tung bay, hơi thở sắc bén.
Cùng lúc đó, tiếng xé gió truyền đến, sau đó xuất hiện thanh âm âm tà truyền lại, thập phần thâm thúy.
- Em gái, ngươi từ chỗ nào tìm được tên mặt lạ hoắc như vậy? Tiểu tử này bộ dạng thực anh tuấn, chẳng lẽ là ngươi tìm tới nhân tình? Ha ha ha ha! Đợi lát nữa, lão tử coi mặt tiểu tử này, cùng ngươi hoan hảo.
Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy một tên tráng hán hùng tuấn, tên này mặc áo choàng màu lam nhạt. Tên này, thân thể vừa động, khí thế như hồng, thủ như sấm sét, nhô lên cao chụp được, bầu trời khí tượng, có thể làm cho gió tuyết tung bay tán loạn.
Thâm Uyên Vị Diện này, lúc này đang là ngày xuân, cả sơn trang cũng đều bao phủ vẻ xuân sắc. Nhưng từ trên người tên tráng hán hơi thở phóng ra, sơn trang liền biến thành trời đông giá rét, đây là thủ đoạn nghịch chuyển bốn mùa. Đương nhiên, hắn cũng chỉ làm ảnh hưởng tới mùa bên trong sơn trang, phạm vi cũng là có hạn. Bất quá, trên đầu hắn trôi nổi một khối trung vị thần lệnh bài, Cổ khí dày đặc, Thâm Uyên hơi thở quay cuồng, trên lệnh bài loại đại thần thông. Trong đó có loại kim sắc thần thông. Cũng có Thâm Uyên Vị Diện văn chương, tuyên khắc vào mặt trên đó.
Đây là một nhân vật vô địch.
[ truyen cua tui ʘʘ net ]
- Úc, tối cao vị diện trung vị thần, cơ hồ có thực lực tương đương với Đao Kiếm vị diện chủ thần Hoàng Phủ Phấn. Lợi hại, lợi hại.
Phong Vân Vô Ngân khuôn mặt hơi hơi sửng sốt, trong lòng đã muốn nhìn thực lực của hai tên trung vị thần, thầm đánh giá một cái.
Phong Vân Vô Ngân trong miệng lại nói.
- Hồng Nương Tử, nguyên lai ngươi đem ta lừa đến sơn trang này, quả nhiên là mưu đoạt pháp bảo của cải của ta, ha ha ha ha, ta mới đến Thâm Uyên Vị Diện, thân vô vật dư thừa, ngươi lại có thể trăm phương ngàn kế muốn cướp sạch ta, thật sự làm kẻ khác giận sôi rồi, bất quá cũng tốt, cũng tốt.
Hồng Nương Tử kia cùng tên tráng hán hùng tuấn, nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân lúc này, chẳng những không có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngược lại gương mặt diễn cảm bình tĩnh, lời nói êm tai, bọn hắn đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, đồng thời đều ngây người nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân thần thức triển khai, ở sơn trang này tảo tra xét một lần. Sơn trang tiền bạc châu báu, lập tức liền rõ như bàn tay trước mắt.
- Ân. Nói như vậy, của cải các ngươi, đều là giết người cướp của mà có được, ta hôm nay tịch thu, hợp tình hợp lý. Hơn nữa các ngươi thường xuyên làm loại hành vi phạm pháp này, ở tòa Đích Huyệt chi thành này, nói vậy cũng có tiếng xấu, ta đem bọn ngươi giết đi, vị tất có người truy cứu, thật sự sảng khoái.
Phong Vân Vô Ngân vân đạm phong vân nói.
- Phốc ~~~~~~~~~~~
Hồng Nương Tử trực tiếp phun tiếng cười đi ra.
- Tiểu đệ đệ, ngươi là sợ tới mức điên mất rồi sao? Chỉ bằng ngươi, muốn giết chúng ta?
Mà tên hùng tuấn mãnh hán kia, hơi hơi nhận thấy được một dự cảm điềm xấu, tay phải trực tiếp trảo ra, phong vân vạn vật, thế nhưng sinh ra một cỗ Thâm Uyên hư ảnh, muốn trực tiếp cắn nuốt Phong Vân Vô Ngân, trong miệng cũng hô to nói.
- Tiểu bảo bối, không cần dong dài, trước giết chết người này nói sau.
- Oanh!
Một chiêu của tên Hùng tuấn tráng hán này, cũng không sử dụng thần thông, cũng gần như chính là tùy tay đánh ra một trảo, liền kéo vô số Thâm Uyên lực, bóng ma toát ra, lợi hại phi thường.
Phong Vân Vô Ngân lần đầu đối mặt tối cao vị diện dân bản xứ công kích.
Bởi vậy, Phong Vân Vô Ngân tâm thần tập trung cao độ, ngọc lưu ly bài vị trên đỉnh đầu ầm ầm nổ mạnh, phóng đi ra bốn đạo thần thông mãnh liệt. Kiếm Tiên Đồ Lục kiếm khí, thần tượng lực, Thiên Đường xé rách chỉ thắp sáng lên, muôn dạng uy vũ, không ai bì nổi.
- Tan biến cho ta.
Phong Vân Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, quyền hơi hơi nâng lên.
Một quyền này, Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đánh ra ngoài. Nhưng tuy rằng động tác chậm chạp, Phong Vân Vô Ngân quyền ảnh trùng điệp, từng đạo quyền lực hùng tráng khoẻ khoắn, đã muốn oanh kích ra ngoài.
Trăm vạn long lực, trăm vạn tượng lực, giảo thành một đoàn, hình thành từng đạo thần lực, cũng lấy phương thức xảo diệu, hình thành Chân long sám hối quyền đánh ra.
Phía trước, trải qua Thâm Uyên triều tịch lần đó, Phong Vân Vô Ngân tinh thần lực tăng tiến, một giây đồng hồ có thể đánh ra quyền.
Tuy rằng Phong Vân Vô Ngân lực lượng cũng không có tăng lên, nhưng tốc độ ra quyền bạo tăng, sức chiến đấu cũng nước lên thuyền lên, vừa thông suốt chân long sám hối quyền đánh ra, trực tiếp đem tên hùng tuấn hán tử kia đánh quyền.
Còn lại quyền kình cũng không suy kiệt, trong khoảnh khắc liền đánh vào hán tử kia, quyền lực thật lớn, không ngừng đánh ra.
Hán tử kia bị đánh cho thân hình lui về phía sau, quần áo đều bị đánh ra tan nát. Hán tử kia trong mắt hiển hiện ra sự kinh ngạc, sau đó hắn nghiêm nét mặt nói.
- Úc, quả nhiên là có điểm chiến lực, chẳng thể trách dám khẩu xuất cuồng ngôn, lại có thể có được lực lượng cơ thể cường đại như vậy, hơn nữa tốc độ ra quyền nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lực lượng lại thiếu đi một chút.
Chợt, hán tử kia lên tiếng cười như điên.
- Ha ha ha ha ha ha! Hảo, hảo, ngươi cũng có chút bổn sự đấy, đã nghĩ một mình tung hoành ở Thâm Uyên Vị Diện, không đem bổn tọa để vào mắt?
Ngừng lại một chút, hán tử nhìn Hồng Nương Tử nói.
- Bảo bối, ngươi xem xem ta làm như thế nào, để hành hạ tiểu tử này đến chết nhé.
- Ân ~~~~
Hồng Nương Tử kia hừ một tiếng, sau đó mị hoặc nhìn hán tử kia.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân khóe miệng nở nụ cười quyền kình lại là chậm rãi nâng lên.
- Phốc phốc! Phốc phốc phốc! Phốc phốc phốc phốc phốc!
đạo quyền lực, nháy mắt đánh ra.
Hán tử kia không lùi mà tiến tới, hoàn toàn thừa nhận quyền lực của Phong Vân Vô Ngân, trong miệng nhe răng cười liên tục.
- Tiểu tử, bổn tọa nói qua cho ngươi biết lực lượng của ngươi quá nhỏ, căn bản không thể chân chính đả thương đến bổn tọa, ngươi còn không tự mình hại mình? Không nên ép Bổn tọa động thủ? Ha ha ha ha.
- Xuy! Xuy! Xuy xuy xuy!
Phong Vân Vô Ngân quyền lực, đánh tại nơi thân thể hán tử, quả nhiên giống như đá chìm đáy biển. Bất quá, lần này so với lúc trước công kích, càng thêm không được. Phía trước quyền lực của Phong Vân Vô Ngân, còn có thể đánh cho hán tử lui về phía sau. Mà lần này, lại có thể hoàn toàn không có phản ứng, giống như chuồn chuồn ở cột đá, quyền đánh vào trong cơ thể hán tử kia, sau khi hắn thừa nhận, lông tóc không tổn hao gì.
- Khanh khách lạc, Tiểu đệ đệ, ngươi không còn khí lực sao?
Hồng Nương Tử cười dễ thương, trong tiếng cười lộ vẻ cười nhạo.
Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên cười, nhìn hán tử kia nói nhỏ:
- Ngươi, đã chết rồi.
- Ân?
Hán tử kia hơi hơi nhíu mi. Rõ ràng trong lúc đó...
- Bang bang! Bang bang phanh! Bang bang bang bang!
Hán tử kia thân thể nổ mạnh!
Mỗi một lần nổ mạnh, đều làm thân thể hán tử chấn động một chút, tai mắt mũi miệng run, hơi hơi thẩm thấu ra tơ máu.
Ước chừng tiếng nổ mạnh, hán tử kia thừa nhận tiếng nổ rồi, rốt cục không chịu nổi, thân thể bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Phong Vân Vô Ngân vừa rồi, đánh ra tới là lần quyền.
- Cái gì?! Vì cái gì quyền lực này ở trong cơ thể ta bắt đầu nổ mạnh, cũng nảy sinh ra tiếng nổ mạnh khủng bố như vậy.
Hán tử kia khuôn mặt vặn vẹo.
- Phốc!
Một cái cánh tay hắn rốt cục bị nổ thành bột phấn.
- Phốc ~~~
Chân phải tạc đoạn.
- Phốc ~~~~
Bụng nổ ra một cái lỗ thủng thật to, nội tạng quay cuồng rơi ra.
Phong Vân Vô Ngân không hề nhìn tráng hán kia, liền quay đầu nhìn về phía Hồng Nương Tử, cười yếu ớt nói.
- Tỷ tỷ, hiện tại đến phiên ngươi, để tiểu đệ tiễn ngươi lên đường nhé.