Ở trong đầu nhanh chóng tham ngộ suy diễn các phương pháp tinh diệu để vận dụng huyền khí va chạm với bản thân trọng chùy.
- Phù!
Mười mấy phút sau, một thanh âm lớn vang lên, trọng chùy trong tay Phong Vân Vô Ngân khẽ vung xuống dưới liền mượn lực va chạm tinh diệu của huyền khí và trọng chùy, sinh ra một cỗ lực lượng đẩy lên trên, cả thân người hắn liền được đưa lên cao mấy mét trên không trung, giống như hai chân có lắp một chiếc lò xo vậy.
Động tức vọt lên trên không này hoàn toàn do lực lượng tinh diệu tạo thành, bởi vậy khiến cho động tác của Phong Vân Vô Ngân nhìn rất tự nhiên, cảngười như thể không có trọng lượng, giống như được thổi lên không trung, vô cùng nhàn nhã thoải mái.
Tới khi Phong Vân Vô Ngân từ trên không trung đáp xuống, hai tay hắn nắm trọng chùy lại khua nhẹ một cái, cả thân người lại dịch chuyển sang phía bên trái mười mấy mét...
Tung mình lên trên...
Hạ người thấp xuống...
Vọt qua!
Lộn nhào!
Dịch chuyển sang trái!
Xông sang phải!
...
Đủ các kiểu, vô cùng tinh diệu!
Nhờ vào một viên trung cấp dưỡng tâm đan, Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái tu luyện vô cùng chuyên tâm, thoải mái tham ngộ suy diễn các loại lực lượng tinh diệu do huyền khí va chạm với trọng chùy sinh ra, thân thể giống như con quay, không ngừng ẩn hiện ở trong trường luyện võ, lúc sang trái lúc sang phải, lúc thì tung mình lên cao mấy mét, lúc lại nép mình trên mặt đất.
Mấy giờ đồng hồ, trong nháy mắt liền qua đi.
Cho tới khi tinh lực cạn kiệt, Phong Vân Vô Ngân mới thoát khỏi trạng thái tu luyện, biến thần lực chùy trở lại hình dạng của chiếc búa con, cất vào trong nạp giới, mặc y phục rồi tiến ra ngoài trường luyện võ, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về những điểm khó khăn gặp phải trong lúc tu luyện, hoàn toàn quên mất rằng lúc này mặt trăng đã lên cao.
Phong Vân Tuyết cũng nuốt một viên trung cấp dưỡng tâm đan, tu luyện mấy giờ đồng hồ, khi nàng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy trạng thái tu luyện của Phong Vân Vô Ngân cũng không khỏi chấn kinh, chỉ thấy Phong Vân Vô Ngân hai tay cầm một chiếc trọng chùy nhìn rõ ràng không hề nhẹ, thân thể giống như một mảnh giấy bay lượn ở trong trường tu luyện, hai loại ý cảnh “nặng” và “nhẹ” hoàn toàn trái ngược lại cùng lúc xuất hiện trên một người, thật là vô cùng kỳ diệu.
- Vô Ngân rốt cuộc... Rốt cuộc đang tu luyện công pháp gì vậy?
Phong Vân Tuyết thầm lẩm bẩm trong lòng.
Đợi tới khi Phong Vân Vô Ngân tu luyện xong, nàng mới tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi:
- Vô Ngân, ngươi chỉ biết tu luyện, ngay cả cơm cũng quên ăn. Thức ăn ngươi mang về cho ta buổi trưa vẫn còn thừa rất nhiều, nếu không chúng ta ăn tạm, thế nào?
Phong Vân Vô Ngân mấy ngày trước đã ăn thịt viên, không hề cảm thấy đói, cười nói:
- Tuyết tỷ, ta không đói, tỷ ăn đi. Ta đi nghỉ trước.
Tu luyện mấy giờ đồng hồ quả thực khiến Phong Vân Vô Ngân có cảm giác mệt mỏi rã rời.
Phong Vân Tuyết cũng không khuyên can Phong Vân Vô Ngân, để hắn tự quyết định.
Phong Vân Vô Ngân biết rằng có thể đánh bại một kẻ không hề tầm thường như Đường Thanh ở trên võ đài, cần phải trông chờ rất nhiều vào công phu khổ luyện mấy ngày này. Bởi vậy, trong mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày từ sáng sớm Phong Vân Vô Ngân đã thức dậy, đi vào trường luyện võ, nuốt trung cấp dưỡng tâm đan, chịu khó luyện tập.