Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 71: theo sau (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Được rồi, các vị, nếu không có ai muốn rút lui thì tất cả mọi người xông lên thôi. Nhớ kỹ, nơi yếu nhất của Thực Thi Ngốc Ưng chính là chỗ lông màuđỏ trên cổ nó, một đòn mất mạng.

Gã ‘Khâu đại ca’ đó quay đầu nói với mấy gã bát phẩm võ giả. Nói xong, hắn rút thanh trường đao ở hông ra, huyền khí tuôn ra trên lưỡi đao, lập tức quang mang thôi động.

- Được rồi, động thủ thôi!

Mấy chục gã bát phẩm võ giả cũng đều rút binh khí ra nắm ở trong tay, huyền khí toàn thân cũng đều ngưng tụ, dáng vẻ căng thẳng.

Phong Vân Vô Ngân ẩn mình ở cách đó mấy chục mét, tuy không nghe rõ những người đó nói gì, nhưng thấy bọn chúng rút binh khí ra, thôi động huyền khí thì biết rằng, đám người đó chuẩn bị chiến đấu.

Đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ... Ồ, lẽ nào, bọn chúng muốn tiêu diệt đàn Thực Thi Ngốc Ưng đó?

Nghĩ như vậy, trong lòng Phong Vân Vô Ngân dâng lên niềm vui sướng tột độ... Nếu thực sự như vậy thì thật là tốt biết mấy! Đàn Thực Thi Ngốc Ưngđáng ghét đó tụ tập tại trên tầng không của rừng Man Lực Quả, không chịu rời đi, hắn muốn tiến vào rừng Man Lực Quả, ngoài cách tiêu diệt bọn chúng ra thì quả thực không còn cách nào khác. Tuy hắn đã luyện thành Thiên Biến Vạn Huyễn Vân Già Vụ Nhiễu Kiếm Pháp, nhưng cũng không dám đi khiêu chiến với một đàn Thực Thi Ngốc Ưng, điều đó chẳng khác nào lấy chứng chọi đá, tự tìm cái chết. Nếu đám người này tới giết Thực Thi Ngốc Ưng, bọn chúng chém giết cùng Thực Thi Ngốc Ưng, còn hắn sẽ nhân cơ hội từ phía sau lẻn vào trong khu rừng, hái Man Lực Quả thì chẳng phải rất tuyệt sao?

Phong Vân Vô Ngân càng nghĩ càng vui mừng, chỉ đợi đám võ giả đó tiến vào khu vực rừng Man Lực Quả là hắn sẽ lập tức theo sau.

Còn đám võ giả kia quả thực cũng đã chuẩn bị tiến vào rừng Man Lực Quả, giết Thực Thi Ngốc Ưng.

Đúng lúc đó...

- Ha ha, đám nhóc con các ngươi sao vẫn chưa động thủ?

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, rồi lập tức, một trung niên nam tử thân hình cao gầy từ quả núi ở phía bên trái xuất hiện.

Hắn cao tới gần m, nhưng người vừa cao vừa gầy, giống như một cây sậy, lưng đeo một thanh phương thiên họa kích dài chừng m, bước đi như hổ, vô cùng oai vệ.

- Là... Tây Môn đại nhân... Tây Môn đại nhân xếp thứ mười trong thập đại cao thủ trong hàng ngũ đệ tử kỳ cựu của Nham Thạch Thành...

Có vài bát phẩm đệ tử không kìm được lên tiếng.

Ở trong Nham Thạch Thành, ngoài đệ tử kỳ cựu tu vi đã đạt tới thập phẩm ra thì còn có thập đại cao thủ, đó đều là những võ giả đã đạt tới cảnh giới cửu phẩm đỉnh cao, hàng năm tỉ thí để xếp ra thứ hạng.

Nam tử cao gầy này xếp thứ mười trong thập đại cao thủ, thân phận không hề tầm thường.

Hắn mặt dài như ngựa, dáng vẻ vô cùng hoạt kê, nhưng ánh mắt sáng quắc, trên mặt tràn ngập hung uy sát khí, khiến người khác lạnh cả tóc gáy.

Phong Vân Vô Ngân cách hắn mấy chục mét nhưng vẫn cảm nhận thấy sự đáng sợ của nam tử cao gầy này.

Phong Vân Vô Ngân ngưng thầm nín thở, không dám loạn động.

- Tây Môn Thiên đại nhân... Ngài tới rồi!

Ba gã cửu phẩm võ giả gồm Khâu đại ca, thiếu phụ xinh đẹp và nam tử cường tráng đều vô cùng cung kính tới trước mặt nam tử cao gầy, cúi đầu vái chào.

Nam tử cao gầy vẻ mặt âm trầm, cười nói:

- Sao, ta không nên tới sao? Lẽ nào, các người muốn bài xích ta?

Ánh mắt hắn nhướn lên, sát khí tỏa ra, vô cùng âm độc hiểm ác.

- Không... Không dám!

Ba gã cửu phẩm sơ kỳ võ giả trong lòng run sợ, lắp bắp lên tiếng.

- Hừ! Ta cũng đoán các người không dám! Hơn nữa, các người có bản lĩnh giết con Thực Thi Ngốc Ưng sao? Thôi cũng được, hôm nay để tađưa các ngươi hoàn thành nhiệm vụ của tên Long Bá Thiên đã công bố.

Nam tử cao gầy mắt lộ tinh quang, khẽ bĩu môi:

- Mẹ kiếp, tên Long Bá Thiên thật là keo kiệt, quyển huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp đó hắn đoạt được sau khi giết chết mấy gã tán tu, hắn lại không muốn luyện, bảo hắn cho lão tử mượn chép một bản hắn lại không chịu, lão tử lại không đánh được hắn, chẳng có cách nào khác, đành phảiđích thân đi giết Thực Thi Ngốc Ưng vậy.

- Mẹ kiếp, các ngươi nghe cho rõ đây, lát nữa tận lực giết Thực Thi Ngốc Ưng, kẻ nào dám tháo chạy lão tử sẽ đích thân giết hắn.

Nam tử cao gầy hô lớn với tất cả mọi người có mặt ở đó, sau đó quay người đi về phía rừng Man Lực Quả.

- Đi theo ta!

Đám người thấy có cường giả như vậy dẫn đầu cũng không sợ hãi nữa, nắm chặt binh khí, vội vã theo sau.

Phong Vân Vô Ngân thầm lắc đầu, không ngờ lại xảy ra diễn biến bất ngờ nư vậy, đột nhiên lại xuất hiện một cường giả có khí tức vô cùng cường hãn, toàn thân tràn ngập sát khí như vậy.

Nhưng hắn cũng nhất định phải đoạt được trung cấp Man Lực Quả, nên cũng không sợ hãi, đợi tới khi đám võ giả kia đã vòng qua một quả núi, lại gần rừng Man Lực Quả, Phong Vân Vô Ngân cũng lập tức hấp thu Thiên Địa Đan Điền vào trong cơ thể, thi triển thân pháp, chậm rãi theo sau.

Đám võ giả đó, do hán tử có tên Tây Môn Thiên xếp thứ mười trong thập đại cao thủ dẫn đầu, trực tiếp vòng qua một ngọn núi, tiến về phía khu rừng Man Lực Quả, ai ai cũng thầm vận huyền khí, điều chỉnh thân thể tới trạng thái tốt nhất, tay nắm chặt binh khí, một trận chiến sinh tử giữa võ giả vàđàn hung thú chuẩn bị diễn ra.

Phong Vân Vô Ngân thi triển Tật Phong Bộ, theo sát phía sau như một cái bóng, rất nhanh đã bò lên trên ngọn núi đó, cúi thấp người xuống, tỉ mỉquan sát.

Nhìn xuống phía dưới, mấy chục gã võ giả đã tiến đến một khu đất trống ở bên ngoài khu rừng Man Lực Quả.

Đám Thực Thi Ngốc Ưng trong khu rừng không ngừng kêu lên, tỏa ra từng trận hung sát khí tức ghê người, vô cùng khủng bố, nhục thể của bọn chúng vô cùng cường hãn, hai cánh vỗ đập khiến không khí bị xé nát, tạo thành những tiếng kêu rợn người, không ngừng vang lên như từng đợt thủy triều, khiến cho không khí càng trở nên khủng bố.

Nhìn thấy đám Thực Thi Ngốc Ưng đen sì dày đặc trên không trung, những âm thanh quái dị không ngừng vang lên, có không ít võ giả tâm thần không kiên định đã hồn siêu phách lạc, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, nếu không phải có Tây Môn Thiên đang có mặt tại đây thì e rằng đã có không ít người bỏ chạy rồi.

Đúng lúc đó, Tây Môn Thiên hô lớn:

- Nơi này địa thế rộng rãi, là nơi thích hợp để chiến đấu. Giết cho ta...

Tiếng hô vừa vang lên, phương thiên họa kích trên lưng hắn lập tức lóe lên từng tia thiểm điện màu tím, những tiếng xì xì không ngừng vang lên, huyền khí toàn thân hắn đột nhiên tăng vọt, trên thân thể cũng hình thành hàng trăm hàng ngàn tia thiểm điện, trên đỉnh đầu xuất hiện một bước tượng lôi thần mờ ảo, uy áp cuồn cuộn tuôn ra. Khu rừng Man Lực Quả ở phía trước mặt hắn trở nên nghiêng ngả, lá cây không ngừng rơi xào xạt.

Phong Vân Vô Ngân nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi thầm chấn kinh, thực lực của gã cao gầy này quả thực cao hơn nhiều lần so vớiĐường Thanh. Lợi hại! Quá lợi hại! Hắn rốt cuộc là người thế nào?

Sát khí và tia thiểm điện của Tây Môn Thiên trong nháy mắt đã làm kinh động đám Thực Thi Ngốc Ưng trên không, những tiếng “két két...” Ớn lạnh thấu xương không ngừng vang lên, trong nháy mắt, đám Thực Thi Ngốc Ưng liền lao xuống phía khu đất trống mà đám võ giả đang đứng.

- Ầm!

Hơn một trăm con Thực Thi Ngốc Ưng như một đoàn quân được huấn luyện cẩn thận, chỉnh tề lao xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, đôi cánh dang rộng ma sát vào không khí không ngừng lóe lên những tia lửa khét lẹt. Mỗi một con Thực Thi Ngốc Ưng lao xuống, lực lượng đều đạt tới , cân, bởi vậy, bọn chúng từ trên không lao xuống chẳng khác nào những quả đạn pháo, khiến không khí không ngừng vang lên những tiếng “ầm ầm”.

Uy thế đó, thực sự vô cùng khủng khiếp, không thể ngăn cản.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio