Tiện tay cố định phong thư này trên thân kiếm, thanh kiếm giống như lúc đến, chớp nhoáng mà đi.
Đến khi phi kiếm kia đi xa, gã đầu trọc mới chợt nhớ ra cái gì: “Lão đại sẽ xem có hiếu không nhỉ?”
Gã nghĩ một lát, liền bỏ phiền não nho nho này qua một bên.
“Như vậy mà nhìn còn không hiếu thì làm lão đại làm gì!”
Đi đến cửa túc xá, Khương Vọng nghe tiếng nói được truyền đến từ bên trong.
Sau khi tiến vào nội môn, hắn vẫn ở cùng một chỗ với Lăng Hà và Đổ Dã Hổ để thuận tiện cho việc luận bàn cầu đạo. Triệu Nhữ Thành cứ ba năm hôm đến ở một đêm. Mặc dù gian phòng này so với trước thì tốt hơn rất nhiều, nhưng đối với Triệu Nhữ Thành mà nói… vần chẳng có gì khác biệt.
Nghe được tiếng bước chân của Khương Vọng, Lăng Hà bước nhanh tới: “Đệ về rồi à, người nhà của đệ chờ đệ đã nửa ngày!”
Người nhà…
Khương Vọng giật mình, gấp gáp đi vào phòng thì nhìn thấy một phụ nhân phong vận du tồn (1) bên bộ bàn ghế hoa lê vàng cạnh cửa – Đương nhiên bộ bàn ghế kia, cũng là đồ vật Triệu Nhữ Thành chết sống cho người dọn tới.
(1) Phong vận du tồn: dùng để miêu tả phụ nữ trung nhiên nhưng vẻ ngoài bảo tồn tốt, dáng vẻ tươi đẹp.
Đỗ Dã Hố thì ngồi ở bên cạnh khoanh tay bó gối, dáng vẻ thật thà, đáp lời theo bổn phận. Phụ nhân hỏi một câu, hắn ta đáp một câu. Giống hệt một hùng hài tử kiềm chế dã tính trước mặt gia trưởng của bằng hữu.
Chỉ là “hài tử” này, râu ria có phần quá rậm rạp, tướng mạo có phần quá sốt ruột. So ra thì dường như còn lớn tuổi hơn so với phụ nhân bảo dưỡng tốt kia.
Thấy Khương Vọng đến, phụ nhân kia liền đứng lên, trong mắt là sợ hãi xen lẫn vui mừng: “Tiểu Vọng, đã lâu không gặp! Con cao lên rồi, cũng cường tráng hơn!”
Khương Vọng gật đầu vấn an: “Chào Tổng di nương.”
Mầu thân hắn mất sớm, phụ nhân này là kế thất của phụ thân hắn. Hắn cũng không sửa được miệng, trước giờ chỉ xưng di nương.
Di nương này cũng không phải người xấu,
cũng chưa từng ngược đãi hắn. Chỉ là sau khi phụ thân tái giá chưa được mấy năm, Khương Vọng thi được vào ngoại môn Đạo viện. Việc tu hành vất vả nên trừ ngày lễ hoặc cuối năm, dường như sẽ không về nhà. Bọn họ chưa từng có mâu thuẫn, nhưng tình cảm cũng không thế nói là sâu đậm.
Tổng di nương vừa chào hỏi, vừa kéo đứa bé gái trốn ở sau lưng tới trước mặt: “Mau chào đi con!”
Đây là một bé gái rụt rè, được mẫu thân thúc giục mới mở miệng nhỏ giọng nói: “Ca.”
Tống di nương mặc trên thân một bộ y phục được làm từ lụa, tươi sáng xinh đẹp, cộng thêm ba phần nhan sắc. Tiểu cô nương ăn mặc cũng không kém, ngũ quan của cô bé xinh xắn rực rỡ, quả thực khiến người ta phải ngợi khen.
Chỉ tiếc vừa gọi một tiếng xong, cô bé lại lập tức lui ra sau mẫu thân, chỉ nhô ra nửa cái cái đầu nhỏ, quan sát huynh trưởng đã lâu không gặp của mình.
Đương nhiên Khương Vọng rất thương muội muội của mình, máu mủ tình thâm, chuyện này dù ai cũng không thể thay đổi. Chỉ là, hắn một lòng tu hành, mỗi lần về nhà cũng chỉ vội đến vội đi nên tiếng “Ca” này đã lâu rồi không được nghe.
Một tiếng này tuy nhỏ tuy nhẹ, nhưng như
trân châu lăn trên mâm ngọc, trong trẻo êm tai không thế nói nên lời.
Trải qua sát phạt, thường thấy máu tanh u tối, tim của Khương Vọng đã tự trở nên lạnh cứng, bổng nhiên có cảm giác được hòa tan.
Sau khi trở về từ trấn Đường Xá, khó có lúc Khương Vọng lộ ra nụ cười thật lòng: “An An!”
Liếc qua nước trà chưa động qua trên bàn, Khương Vọng quan tâm nói: “Di nương và mọi người ăn cơm chưa? Chờ ta một lát, để ta đến tửu lâu đặt một bàn.”
“Để ta đi đặt!” Đỗ Dã Hố như được đại xá: “Ta biết rõ tửu lâu trong thành Phong Lâm hơn!”
Tống di nương ngồi xuống, xua xua tay: “Không vội, lần này di nương tới là có chuyện cần tìm con.”
Nhìn Khương An An đang trộm quan sát mình, Khương Vọng nở nụ cười ôn nhu, mở miệng: “Có chuyện gì người nói đi.”
Tống di nương xoa xoa đầu nhỏ của Khương An An: “Con cùng hai đại ca ca này ra ngoài dạo được không? Nhìn nơi huynh trưởng của con sinh hoạt tu hành.”
Đỗ Dã Hổ lập tức giang hai cánh tay đối với Tiểu An An, mặt to cười đến giống như đóa hoa cúc già túm lại một chỗ: “Đến đây, Hổ ca dẫn muội
đi mua thức ăn ngon!”
Lăng Hà cũng tự giác nói: “Di nương yên tâm, chúng ta và Khương Vọng là giao tình sinh tử, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho An An.”
Tiểu An An rất hiếu chuyện, mặc dù dáng vẻ rụt rè, gan cũng nhỏ, nhưng Tống di nương đã lên tiếng nên cô bé vẫn bẽn lẽn đi vài bước đến bên Lăng Hà.
Dù nhìn thế nào thì Lăng Hà diện mạo đoan chính tươi cười ôn hòa cũng đáng tin hơn nhiều so với Đổ Dã Hố mặt râu quai nón cười đến khoa trương đáng sợ.
Lăng Hà dẫn Khương An An ra ngoài, ngược lại trước khi đi Đỗ Dã Hổ hung hăng trừng Khương Vọng một cái, ánh mắt kia rõ ràng là nói: Muội muội của ngươi có ý gì?
Đợi mấy người kia đi rồi, Khương Vọng mới thu lại nụ cười, nhìn Tống di nương: “Gần đây trấn Phượng Khê có còn yên bình? cửa hàng trong nhà vẫn tốt chứ?”
“Cũng không có vấn đề lớn gì, chỉ là…” Tống di nương hơi ngại ngùng.
Khương Vọng nhẫn nại: “Có chuyện gì di nương cứ việc nói.”
“Từ ngày cha con đi, việc làm ăn trong cửa hàng ngày càng đi xuống, chẳng mấy chốc nữa
hai mẹ con chúng ta cũng không sống nối…”
Tống di nương mở lời, lấy khăn ra lau nước mắt.
Cửa hàng còn sót lại trong nhà buôn bán chính là dược liệu, mặc dù quy mô không lớn nhưng cũng đã làm ăn nhiều năm, có danh tiếng khá tốt trong trấn Phượng Khê. Năm đó, gia đạo sa sút, nhà hắn gần như đã bán tất cả sản nghiệp, chỉ dư lại mỗi tiệm dược liệu này là bởi vì nó đã tồn tại lâu năm. Có cửa hàng này trong tay, tuy không thế đại phú đại quý, nhưng chắc chắn có thể duy trì được kế sinh nhai.
Rốt cuộc là nhân tài bậc nào, mới có thể kinh doanh một tiệm dược liệu tế thủy trường lưu (1) ngày càng lụn bại trong mấy năm ngắn ngủi đây?
(1) Tế thủy trường lưu: khe nhỏ sông dài, ý nói tiệm dược liệu đã có quy mô và định hướng sẵn, có thể tự hoạt động không phải nhọc công nhiều.