Thiên Địa Vãn Hồi

chương 102: (bản nháp)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Vô Minh cầm kiếm chỉ hướng Giang Mi, ánh mắt vừa khó hiểu vừa tức giận: "Sư muội! Muội đây là ý gì?!"

Giang Mi phe phẩy bên tay roi dài, sau một lúc nhìn lại hai người Trương Vô Minh: "Không ý gì cả, chỉ là tạm thời không thể để sư huynh sư tỷ đi được." Nói rồi một luồng khí tím từ tay nàng, khẽ quấn quanh roi dài.

Trương Vô Minh từ khi nhận được tin của Thuấn Giai, không nói hai lời liền muốn đi tới hỗ trợ. Nào ngờ đi được nửa bước, hắn cùng Cố Thu Hà cảm nhận được sát khí lạnh lẽo chạy dọc theo sóng lưng. Hai người nhanh nhạy né tránh, quay lại chỉ thấy dưới đất một lỗ thủng lớn. Mà Giang Mi chính đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người.

Cố Thu Hà cũng không dám tin vào mắt mình. Tiểu sư muội ngày thường tuy tùy hứng một chút, nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì. Nhưng hiện giờ nàng đứng trước mặt bọn họ, vận dụng loại khí âm tà kia. Cũng chính là loại khí vây khốn bọn họ trong huyễn cảnh của Luận Kiếm Đại Hội!

Giang Mi cũng không muốn nhiều lời, roi dài vung lên trực tiếp xuất chiêu. Truông Vô Minh thấy vật, nhanh chóng xuất kiếm phóng lên. Hai người trong nháy mắt đánh tới trời đất tối tăm. Chỉ còn lại lưu ảnh trắng tím lập lòe.

Trương Vô Minh đâm kiếm, hàn khí bức người. Giang Mi uyển chuyển né tránh, roi dài cùng lúc vung ra đánh vào thân kiếm của hắn "Đinh đinh đinh!"

Kiếm của Trương Vô Minh bị đánh bậc, cả người cùng kiếm đồng thời bay sang một bên. Trương Vô Minh khó khăn xoay người tiếp đất, ánh mắt càng thêm giận dữ, giọng kiềm nén hỏi: "Ngươi thành thật cho ta. Tam sư đệ... có phải là ngươi gϊếŧ tam sư đệ?"

Giang Mi nhìn hắn, lại nhìn Cố Thu Hà đang chuẩn bị xong lên, lạnh lùng nói một câu: "Chính là ta."

"Tại sao?!" Trương Vô Minh không kiềm nén nỗi xúc động, gào lên: "Hắn đối ngươi chưa hề làm lỗi. Ngươi lại đem hắn gϊếŧ chết."

Cố Thu Hà cũng trầm mặt, nàng khẽ nói: "Tuy lúc đó xác nhận tam sư đệ bị yêu thú cắn chết. Nhưng với tu vi của tam sư đệ, không thể nào chưa chiến đã chết được."

Giang Mi vuốt ve roi dài gật gật đầu: "Đúng vậy, đáng lý nếu hắn không nhiều chuyện thì đã không phải chết."

Cố Thu Hà cùng Trương Vô Minh như nghĩ tới cái gì đó, đồng loạt ngẩng mặt. Trương Vô Minh không thể tin nhìn về phía Giang Mi: "Vậy nên ngươi dùng ta thuật khiến tam sư đệ không thể cử động, sau đó đẩy mặc cho hắn bị yêu thú cắn xé thân thể?"

Giang Mi che miệng khẽ cười một tiếng: "Đại sư huynh vẫn là nhanh nhạy nhất. Đúng là như ngươi đoán. Nhưng mà ta cũng rất tốt bụng, dùng linh lực khiến hắn hôn mê. Sau đó mới đưa cho yêu thú."

"Ngươi cầm thú!" Trương Vô Minh không thể chịu nổi nữa, cầm kiếm xông lên.

Giang Mi vừa tiếp chiêu vừa nói: "Sao lại cầm thú được. Ít ra ta cũng để hắn chết không đau đớn."

Trương Vô Minh không đáp lại nàng, chỉ là xuất chiêu càng thêm dùng lực. Từng chiêu từng chiêu đòi mạng, rất có xu hướng hôm nay không chết không ngừng.

Giang Mi ngày thường ẩn nấp thực lực, đóng vai tiểu sư muội danh không xứng với thực. Lúc này đây không cần thiết phải tự làm trò hề, thực lực xuất ra tất nhiên không hề như ngày xưa. Lại có thêm một dòng khí tím bao bọc, có thể nói là mạnh hơn Trương Vô Minh rất nhiều. Nhoáng lên hơn mười chiêu, Giang Mi lông tóc vô thương mà Trương Vô Minh thì chật vật không thôi.

Cố Thu Hà thấy trượng phu rơi vào thế khó, trên tay làm chú, nhanh như chớp xuất chiêu. Dải lụa uốn lượn mà ra, nhanh chóng bao vây Giang Mi. Mắt thấy có thể bao bộc Giang Mi trong gan tất, một cổ cường đại linh lực liền hướng về phía Cố Thu Hà. Cố Thu Hà cả kinh, không kịp thu chiêu, cứ như vậy nhận một chưởng, cả người bay ra sau hộc máu.

Trương Vô Minh thấy thế liền hoảng sợ: "Thu Hà!" Hắn vừa hộ một tiếng, roi dài của Giang Mi đã tới trước mặt.

"Ầm!" Một tiếng, Trương Vô Minh bị Giang Mi đánh bay, cả người đập vào bờ tường lân cận đồng dạng hộc máu không dậy nổi.

Giang Mi nhàn nhã nhìn đôi phu thê trẻ bị đánh tơi tả, ánh mắt chăm chú lại không chút độ ấm. Vãn Sinh lúc này cũng hiện thân, cung kính đứng cạnh nàng: "Tiểu thư, phải đi rồi. Chủ nhân đang đợi chúng ta." Nói rồi hắn giơ lên quạt giấy, tính một chiêu gϊếŧ chết cả hai người Trương Vô Minh, nào ngờ lại bị Giang Mi giờ tay lên ngăn cảng.

Vãn Sinh có chút khó hiểu: "Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn tha cho hai kẻ này sao?"

Giang Mi liếc hắn một cái. Chỉ đơn giản một cái liếc mắt, Vãn Sinh lại bất tri bất giác cảm giác một cố áp bách thẳng hướng hắn đánh tới. Vãn Sinh mắt khẽ nheo, trên trán không khỏi thấm ra một giọt mồ hôi lạnh. Đúng lúc này Giang Mi lại trở lại vẻ nhàn nhạt, quay người đi trước: "Chỉ là tôm tép, chừa lại cũng chẳng ảnh hưởng gì cả." Nói đột nhiên nàng ngừng lại bước chân.

Vãn Sinh đang cung kính theo sau, đột nhiên bị một cổ cường đại lực lượng áp bức. Lực lượng lớn tới mức đến cả hắn cũng không thể tránh khỏi bị ép quỳ trên nền đất. Vãn Sinh thậm chí có thể nghe rõ tiếng đầu gối của bản thân va chạm với mặt đất phát ra một tiếng "phịch" thật trầm. Qua một lúc hắn mới nghe giọng nói của Giang Mi từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Nên nhớ ngươi chỉ là một kẻ hầu tớ thôi. Lần sau còn dám vượt quy củ như vậy, thì đừng trách."

Tiếng nói dứt, áp lực cũng theo đó tan biến, mà Giang Mi từ sớm đã không thấy thân ảnh. Vãn Sinh khẽ lau mồ hôi, trong lòng không khỏi cảm thán. Tiểu thư quá nhiên thất giống với chủ nhân.

-------------------------------

Bên kia nhóm Thuấn Giai cùng Trương Vô Minh đều xảy ra chuyện, bên này Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm núp trong động nhỏ qua một đêm. Hại Thiên Thu từ trong ngủ sâu bắt đầu chuyển tỉnh. Nàng khẽ nhúc nhích thân mình một chút, sau đó bắt đầu mở mắt. Ánh vào mắt nàng đầu tiên chính là gương mặt như hoa như ngọc của Hàn Tuyết Âm.

Hại Thiên Thu vương tay, khẽ vuốt ve gò má Hàn Tuyết Âm. Hàn Tuyết Âm cư nhiên ôm nàng ngủ suốt một đêm. Thật là khiến Hại Thiên Thu vừa cảm thấy mỹ mãn vừa cảm thấy thương tiếc.

Như nhận ra được người trong lòng động đậy, Hàn Tuyết Âm cũng từ từ chuyển tỉnh. Nàng nhìn người trong lòng ngực đang cười ngu ngốc, tay bắt lấy cái tay không an phận trên mặt, cười khẽ: "An phận một chút."

Hại Thiên Thu làm sao buông tha cơ thội sờ sờ Hàn Tuyết Âm, tay ngọc xảo diệu rút ra, tiến tới bên tai của nàng, rồi tới cổ tới tóc. Hàn Tuyết Âm cũng mặc cho nàng quậy phá, nàng là người trẻ, không chấp nhất người già.

"Ngươi nói ai là người già?" Hại Thiên Thu như có thuật đọc tâm, lập tức biểu môi kháng nghị.

Hàn Tuyết Âm vẻ mặt nhàn nhạt: "Sự thật."

Hại Thiên Thu đen mặt, sự thật không thể chối cãi. Cuối cùng nàng chỉ có thể đem tay véo má Hàn Tuyết Âm phát tiết bất mãn.

Hàn Tuyết Âm ngoài mặt lạnh băng, trong lòng không khỏi bật cười. Người già nhưng như người trẻ.

Hại Thiên Thu dày vò gò má Hàn Tuyết Âm một lúc lâu, mắt thấy gò má của nàng phải đỏ, lại thương tiếc xoa xoa. Nàng thở dài nghĩ thầm, cuối cùng người mềm lòng vẫn là nàng.

Hàn Tuyết Âm nhìn nàng chuyển biến cũng không nói gì. Chỉ là cảm giác trên đầu từ lúc nào có chút nặng hơn. Nàng đưa tay lên búi tóc sờ thử, không biết khi nào lại nhiều thêm một cây trâm.

Hại Thiên Thu thấy nàng như vậy, từ trong trữ vật giới lấy ra một cái gương đồng đưa cho nàng, vẻ mặt đắc ý: "Tiểu nha đầu thấy sao, đẹp không?"

Trâm gỗ màu nâu đậm, vân gỗ uốn lượn như mây, đầu châm nạm một viên đá quý lấp lánh ánh vàng, cũng không biết là loại đá gì. Chỉ là trâm cài này nhìn sơ mộc mạc, lại không hề mất nét sang quý, có thể nói là tinh tế vô cùng. Hàn Tuyết Âm thậm chí còn có thể cảm nhận được linh khí tràng đầy từ trâm cài tỏa ra.

Hại Thiên Thu lại nói tiếp: "Bất tử tộc có một tục lệ, đem tu vi của mình luyện hóa thành một loại đá quý. Loại đá này về sau chỉ giao cho một người duy nhất, ý nghĩa kết lương duyên, thành đạo lữ." Dừng một chút nàng lại nói: "Năm đó sư phụ ta việc gì cũng không làm được. Nuôi đồ đệ lại càng dở tệ ha ha. Chỉ có duy nhất một việc làm mộc trâm là tính có chút thành tụ."

Khúc sau Hại Thiên Thu không cần nói, Hàn Tuyết Âm cũng có thể đoán được. Trâm này hẳn là do sư phụ của Hại Thiên Thu hỗ trợ làm, sau lại đem linh khí của Hại Thiên Thu cô đặc thành ngọc quý. Ý nghĩa càng không cần nói, chờ một ngày Hại Thiên Thu tìm thấy lương duyên.

Hại Thiên Thu nhìn vật không khỏi nhớ người, nàng nói: "Lúc đó ta bảo nàng lo xa. Nàng lại nói đây là đại sự cả đời, không làm không được. Thậm chí nàng còn muốn ngồi đợi tới ngày ta làm lễ kết duyên, đem người về nấu cơm cho nàng. Quả thật là mê ăn không kém gì ta lại suốt ngày lải nhải chê ta ăn nhiều, tục niệm quấn thân không thể tu tập!" Hại Thiên Thu vừa nói vừa đỏ hốc mắt: "Nhưng nàng đợi không tới..."

Đại chiến tam tộc, xác chết thành núi, máu chảy thành sông. Hàn Tuyết Âm không đi qua những năm đó, nhưng nàng cũng là người mất đi chí thân. Vậy nên nàng hiểu, có thể cảm nhận của nàng cùng Hại Thiên Thu không giống nhau, nhưng cả hai có thể thấy được sự tương đồng.

Năm đó Hàn Tuyết Âm theo nương của mình chu du tứ hải, theo dòng người tị nạn tha hương. Ngày vui mấy cũng chóng tàn, một hồi diệt thành, trời đỏ mây đen, lửa ngập trời. Mà từ ngày hôm đó, nàng cũng không còn thân nhân, một thân một mình nương nhờ Trúc Vân Môn.

Trong không khí trầm lặng, Hàn Tuyết Âm bỗng nhưng lên tiếng: "Ngươi nhớ bát cháo ta bắt người ăn ở Hàn Đảo không?"

Hại Thiên Thu nhướng mày: "Ừm, vị đúng là tệ hết sức. Vậy mà người còn bắt ta ăn vào. Thật là không có nhân tính." Cứ nhớ tới vị đó, Hại Thiên Thu không cấm rùng mình, từ trên xuống dưới thăm hỏi tổ tiên nhà Lâm Chí Hàn.

"Là ta nấu." Hàn Tuyết Âm tỉnh bơ quăng ra một câu. Hại Thiên Thu xuýt nữa sặc nước miếng mà chết.

Hại Thiên Thu trợn mắt nhìn nàng, vẻ mặt không thể tin tưởng được.

Tai Hàn Tuyết Âm có chút đỏ, mắt không dám nhìn thẳng Hại Thiên Thu: "Kỳ thực lúc đó Lâm Chí Hàn bị sư phụ luyện chết lên chết xuống, cũng không thể nấu nướng gì. Không còn cách nào khác ta đành tự mình làm." Dừng một chút nàng lại nói: "Lâu năm không để vị giác ăn cơm, nếm ra không khỏi kỳ quái."

Hại Thiên Thu nằm liệt trong lòng nàng, nước mắt thành sông, kiếp này sống không còn gì luyến tiếc. Sau một lúc lâu, nàng mới trái lương tâm nói: "Kỳ thực ăn rất ngon."

Hàn Tuyết Âm nhìn nàng đổi mặt nhanh như chớp không khỏi bật cười: "Đừng ba hoa, tới lúc dậy rồi." Vừa nói nàng vừa đỡ Hại Thiên Thu dậy: "Còn đau sao?"

Hại Thiên Thu thử quơ quơ tay trái, lắc đầu nói: "Không đau, chỉ có điều tay mới hồi phục chưa khống chế tốt. Đợi một đoạn thời gian ngắn nữa là ổn rồi." Vừa nói nàng vừa cảm khái: "Đúng là lâu ngày không cảm nhận cảm giác tái tạo tứ chi, tốc độ hồi phục so với trước kém thật nhiều."

Nhắc tới điều này, Hàn Tuyết Âm không khỏi tò mò nắm lấy tay nàng: "Sớm nghe nói bất tử nhân có thể tái tạo bộ phận cơ thể, từ đó danh xưng bất tử. Nhưng nào có ai ngờ quá trình cũng không phải đơn giản."

"Nếu nói là bất tử cũng không hẳn là đúng." Hại Thiên Thu cầm lại tay nàng nói: "Bởi vì người đời chỉ nhìn vào cái trước mắt mà không nhìn cái sâu xa. Kỳ thực bất tử nhân cũng không hẳn bất tử. Mỗi một lần tái tạo là mỗi một lần dạo chơi quỷ môn quang. Đến một lúc nào đó, khả năng hồi phục chậm lại, rồi vết thương sẽ không bao giờ lành được nữa."

Nhắc chuyện này, Hại Thiên Thu không khỏi nhớ tới những năm xa trường. Các nàng vì tộc nhân vào sinh ra tử, mất cái tay cái chân, liền tự mình mọc lại, sau lại liều chết. Cũng có những người, tốc độ hồi phục chậm dần theo từng phút, rồi bọn họ không bao giờ thức dậy nữa. Hại Thiên Thu lắc lắc đầu, không nghĩ tới nữa, nàng nói: "Đúng rồi, tên Dương Thời Minh kia có lẽ nhận biết được ta."

Hàn Tuyết Âm đang thu thập quần áo, nghe nàng nói vậy lập tức xoay người, mặt ám trầm. Hại Thiên Thu lại nói tiếp: "Kỳ thực có một chuyện ta vẫn luôn không nói cho ngươi. Chính là ta cảm giác như một phần ký ức của ta đã mất. Mà phần đó có lẽ liên quang trọng đại tới những việc này."

Hại Thiên Thu do dự một chút, cuối cùng quyết định nói hết cho Hàn Tuyết Âm: "Kỳ thực Vô Sắc Vương lúc trước bói ra một quẻ đại hung, về sau quẻ tượng lại bị người xen vào. Vì tương lai đại lục cũng như bất tử tộc, bọn ta liền chia nhau ra điều tra. Mà đầu mối gần đây nhất là hướng về trận yêu tộc quật khởi hơn sáu trăm năm trước."

"Năm đó ta cùng nương lưu lạc tới thành Phồn Đa." Hàn Tuyết Âm bỗng dưng lên tiếng: "Lúc đó Dương Thời Minh cùng với sư phụ hắn cũng tạm lánh ở đó. Hai bên giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, ta cùng hắn coi như cũng cùng nhau chơi. Đến một ngày, Dương Thời Minh cùng sư phụ hắn đi trấn khác làm phép kiếm sống, cũng là lúc đại quân công thành. Toàn thành bị diệt, chỉ còn ta sống sót."

Hại Thiên Thu nhìn nàng, trong không khỏi dâng lên từng trận thương tiếc. Quá khứ của Hàn Tuyết Âm, Hại Thiên Thu đã sớm tra ra toàn bộ. Chỉ là chính miệng chủ nhân chia sẻ, lại là một cảm giác khác. Nàng lớn mật đặt lên trán Hàn Tuyết Âm một hôn, nói: "Về sau có ta đứng trước ngươi. Ngươi muốn làm gì cứ việc làm, trời có sập xuống ta thay ngươi chống. Vậy nên hứa với ta, dù bất cứ chuyện gì xảy ra ngươi đều phải sống. Hiểu không?" Nói rồi nàng liền đua tay ôm Hàn Tuyết Âm vào lòng.

Hàn Tuyết Âm có chút khó hiểu, ôm lại nàng: "Ta hiểu, nhưng ngươi cũng phải sống sót, chúng ta cùng nhau sống."

Hại Thiên Thu vẫn như cũ ôm nàng, Hàn Tuyết Âm mặc cho nàng ôm. Qua một lúc Hại Thiên Thu lại khẽ thì thầm vào tai nàng: "Sáu năm trước Vô Danh bói cho ta một quẻ. Quẻ bảo tứ tượng hung, thế gian loạn, kim quang tắt. Nạn thành Phồn Đa là do người cố tình, hiện giờ Thiên Tượng Không trong tay ngươi, mọi việc về sau chỉ có ngươi tự đi tìm hiểu lấy."

Hàn Tuyết Âm nháy mắt nhận ra vấn đề, nhưng chưa kịp lên tiếng hai mắt đã bế. Hại Thiên Thu buông lỏng ra nàng, trong mắt luyến tiếc không tha. Đem Hàn Tuyết Âm đặt nằm trên nền đất, Hại Thiên Thu gỡ xuống bên eo Nạp Ảnh Ngọc. Nàng do dự một chút, lại đặt ngọc lên giữa trán. Vài lần sợi quang mang lập lòe tỏa ra, đợi tới khi quang mang tắt hết Hại Thiên Thu mới đem ngọc cẩn thận nhét vào vạt áo Hàn Tuyết Âm.

Lại nhìn dung nhan người âu yếm một lần cuối, Hại Thiên Thu lúc này mới dứt khoát đứng dậy, hóa thành một đốm sáng tiêu thất trong không khí...

-----------------------

Tác giả: bản nháp đầu tiên của năm hahaha

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio