- Không thích thì thôi. Tại huynh tự dưng bắt tui còn nói ghét Nhĩ Đa nữa… àk còn cướp áo Nhĩ Đa của tui nữa. Nếu không thích tui thì giống thích Nhĩ Đa rồi còn gì!?
Nàng giận quá nói vậy thôi nhưng Đạt Phi đơ ra nín lặng, còn xoay mặt má hơi sượng đỏ. Đề Nghi bước lùi đúng hai bước, sợ hãi cùng cực cố hết sức bình tĩnh và lắp bắp rặng từng chữ hỏi lại..
- Huynh . Thích . Nhĩ . Đa !?!
- Không có! - Đạt Phi bối rối chối ngay nhưng càng lộ ra sự kì lạ. Đề Nghi không thể tin nổi ôm má muốn choáng váng.
- Trời… là thiệt rồi. Hèn gì huynh ghét tui muốn ám hại tui. Sao huynh cũng đi thích loại người xấu xa như hắn chứ vương gia?
Nàng thật rất bức xúc không cam tâm nói làm Đạt Phi cứng họng không nói lại gì cả, điều đó cũng đồng nghĩa với việc thích Nhĩ Đa là thật.
Đề Nghi sốc quá, không muốn tin đến cả nam nhân cũng thích gã khốn đó. Hết mẹ kế, biểu muội, nay còn đến cả ông thúc trẻ yêu thích hắn cũng hại nàng. Càng lúc nàng càng hận thù cái vẻ ngoài cuốn hút hấp dẫn ‘ong đực lẫn ong cái’ của Nhĩ Đa.
Đạt Phi có vẻ buồn lòng, tay sờ cái áo choàng to rồi nói ỉu xìu…
- Bí mật lớn nhất của ta bị lộ rồi sao?
- Huynh thích… Nếu đã thích tại sao lại luôn đối chọi và hại Nhĩ Đa chứ? – Nàng thật không hiểu bởi thích thì ai mà không muốn điều tốt đẹp đến đối phương chứ. Nhưng Đạt Phi gào lên.
- Cô làm như ta muốn đi thích hắn lắm không bằng. Ta ghét hắn vì hắn làm ta thích hắn… Ôi nhứt cái đầu!
Đạt Phi càng nói càng lộn xộn, đây là chuyện duy nhất luôn khiến vương gia Đạt Phi ăn ngủ không yên. Đề Nghi nhìn tên đó như vậy thầm nghĩ chắc hắn chịu rất nhiều áp lực khi đi thích loại người tệ hại như Nhĩ Đa.
Nàng ngồi xuống vỗ vai Đạt Phi…
- Huynh có thể chia sẻ với tui mà!
Đạt Phi nhìn nàng rồi tỏ ra vô cùng khốn khổ. Chuyện này hắn giấu không ai biết, không ai hay cả vì cảm giác nó nực cười và rất nhục nhã. Hắn nhìn áo choàng của Nhĩ Đa một chút rồi tự khoát lên vai như muốn gần Nhĩ Đa hơn, nhớ về chuyện trong quá khứ khi kể cho Đề Nghi nghe.
- Năm đó ta tuổi, cái tuổi mới lớn rất nhạy cảm. Lần đó ta theo cha đi họp bô lão gặp hắn lần đầu tiên. Hôm đó mẹ hắn vừa tự tử, hắn đứng khóc với vương gia cha hắn. Hắn lúc đó chỉ là một thằng nhóc mảnh khảnh, ốm nhỏ, da trắng ngần, vô cùng mỏng manh đẹp như một tinh linh nhỏ trên thảo nguyên này. Cha hắn giận dữ đánh cho hắn một bạt tay làm hắn té nhưng cứ khóc. Nhĩ Đa lúc đó thật sự đẹp lắm cô không biết đâu, nhìn hắn trong sáng thánh thiện không có gì có thể làm vẩn đục nổi vẻ đẹp đó. Tim ta từ giây phút đó như nghẹt thở mỗi lần nhìn thấy Nhĩ Đa.
Đạt Phi kể, vẻ mặt dâng tràn cảm xúc tay chân quờ quạng diễn tả bằng những từ ngữ khiến nàng tưởng tượng theo chỉ cảm thấy rất… mắc ói. Nếu không bị bỏ đói mấy ngày nàng thế nào nàng cũng sẽ ói hết vì Nhĩ Đa mà trắng ngần, mảnh mai, mong manh, thánh thiện lại còn đẹp không tì vết nữa thật KHỦNG KHIẾT quá.
Tuy bình thường đôi lúc Đề Nghi cũng thấy Nhĩ Đa đẹp nhưng hoàn toàn nam tính không có chút nào như Đạt Phi kể ra cả. Và Đạt Phi hết mơ màng, tự nổi nóng kể lại giai đoạn sau…
- Đó là lần đầu ta thấy nó khóc và cũng là lần cuối… Hắn càng lớn lại càng trở nên kiêu ngạo, hống hách, lăng nhăng đi đâu cũng toàn nữ nhi. Thậm chí khi hắn trưởng thành còn cao to hơn cả ta không giữ lại dáng vẻ mảnh khảnh mềm mại kia nữa, đi đâu cũng ở trần cả làm da trở nên ngăm đen như thế. Ta rất thất vọng cố tỏ ra ghét hắn để tỉnh táo lại nhưng chết tiệt là nhìn thấy Nhĩ Đa ta không thể nào bình tĩnh kiềm chế cảm xúc…. Ta thấy hắn bên cô, ta muốn bắt cô hại cô làm nó khóc lần nữa kiểm tra lại xem ta có thật là mất trí hay không?
Nàng tính nói ngay hắn thật mất trí lắm luôn vì lại đi thích loại người tệ như thế nhưng rồi trông Đạt Phi chìm trong tình cảm bản thân mình không muốn rất đau khổ như vậy thật tội nghiệp. Chắc chắn hắn bị dày vò lắm khi trông người mình thích không còn như lúc đầu nhưng vẫn không thể ngừng chính mình lại được.
Gã Nhĩ Đa đó đến nữ nhi cũng không xem trọng tình cảm của họ nói gì hiểu nỗi tâm ý sâu kín của vương gia Đạt Phi chứ. Đề Nghi cảm thông vỗ nhẹ vai tên nọ an ủi…
- Thương ai đó không bao giờ sai lầm cả. Huynh không có mất trí đâu vương gia!
- Thật không?… Cô là người đầu tiên ta kể mà không cho đó là biến thái, khùng điên đó!
- Hì… có gì đâu! – Nàng cười toe toét như mình đã làm việc tốt an ủi được Đạt Phi. Song Đạt Phi nhíu mày lại nói.
- Cám ơn cô nhưng cô là vợ của Nhĩ Đa! Chuyện của ta chắc chắn không còn là bí mật nên phải giết cô thủ tiêu mới ổn.
Đạt Phi nói là lập tức đi rút cây kiếm. Nàng lại sợ run mặt tái mét nhìn vương gia không phải đùa. Đề Nghi vội vả nói lắp bắp loạn lên…
- Êh! Tui không nói với ai đâu! Nảy giờ chúng ta tâm sự quá trời sao nỡ giết tui chứ! – Nàng muốn khóc, biết thế chạy rồi chứ không ở lại làm trò để bị giết.
- Nói chuyện với cô cũng nhẹ lòng ta lắm nhưng chả lẽ tâm sự rồi không được giết hay sao?
- Ừh … hihi!
Đề Nghi gắng gượng xoay chuyển tình hình vì không muốn bị chết vì nói chuyện tâm tình với người ta đâu nha. Đạt Phi nhìn nàng rồi nói lạnh giọng…
- Ta coi như không tâm sự với cô, nghĩ đến cô được Nhĩ Đa ôm ấp, âu yếm trong lòng là ta muốn giết rồi!
- Áhhh … đừng làm thật vậy chứ!?
Đề Nghi hoảng loạn phóng ra khỏi cái lều đi săn cuồng chạy. Đạt Phi nhanh chóng đuổi theo. Nàng nhắm mắt chạy, chạy, chạy thì thấy con sông phía trước thoát khỏi rừng thông. Lần này không có áo choàng to nặng nên cũng có sức hơn. Nàng chỉ lo chạy không dám nhìn lại phía sau Đạt Phi sắp bắt kịp chưa thì va vào một người to lớn.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Đạt La Mạ lại vui như vậy, Đạt La Mạ thì thấy tiểu nương nương còn mừng hơn cả chết đi sống lại. Tìm ra tiểu nương nương thì hắn không bị tiểu vương gia xử tội rồi.
- Đạt La Mạ!
- Tiểu nương nương… hic tìm ra người rồi nô tài hạnh phúc quá!
Cả hai nắm tay nhảy tưng tưng mừng mừng tuổi tuổi vì ai cũng thấy mình thoát chết. Đạt Phi lao ra thấy thuộc hạ của Nhĩ Đa lập tức hết hồn. Đề Nghi sợ nên nhanh chóng núp sau Đạt La Mạ. Lính bao vây Đạt Phi truất kiếm của tên nọ. Đạt Phi bất lực vì bị bại lộ thế này.
Chợt phía sau có vài người phi ngựa đến. Đề Nghi nhìn lại thấy Nhĩ Đa, hắn cũng thấy nàng, không đợi ngựa dừng đã vội vã nhảy ngang xuống ôm ngay nàng lên.
- Cô đây rồi Nghi nhi!
- … tui không sao, bỏ tui ra đi mà Nhĩ Nhĩ!
Nàng mắc cỡ vì có quá trời người ở đây Nhĩ Đa vẫn cứ ôm nàng lên cao, còn không do dự dụi mặt vào cổ nàng cảm nhận nàng còn ở đây, ấm áp, thơm ngọt. Nếu không phải nàng cản chắc hắn muốn hôn ngay nàng nữa vì rất mừng rỡ.
Đạt Phi nhìn nụ cười hạnh phúc của Nhĩ Đa trao cho Đề Nghi, cả sự ôn nhu ngọt ngào như vậy chỉ xoay đi không muốn nhìn nữa. Đề Nghi run run mắc cỡ nhưng cũng rất an tâm khi trong tay Nhĩ Đa ẵm. Hắn nhìn Đạt Phi thì lại chuyển từ vui mừng sang giận dữ bước qua lính nói…
- Không ngờ thúc to gan như thế, dám bắt cả vợ của ta!
- Ừh… cứ xử ta đi! - Đạt Phi cũng không muốn nghe Nhĩ Đa giận chỉ vì lo lắng, yêu thương Đề Nghi như thế nên nóng nảy trả lời không chút sợ hãi.
Đề Nghi trong tay Nhĩ Đa nhìn vương gia như vậy lại cố ý tỏ ra thù ghét Nhĩ Đa nữa mà chột dạ. Dù sao Đạt Phi thích Nhĩ Đa cũng rất đau khổ rồi nếu còn bị Nhĩ Đa đối xử tệ lại còn đau lòng hơn. Nàng không muốn Nhĩ Đa không biết càng làm Đạt Phi thêm tổn thương.
Nghĩ thế Đề Nghi nhanh chống vùng vẩy đẩy tay Nhĩ Đa ra làm hắn bất ngờ trông nàng thoát xuống rồi chạy nhanh ra chổ của Đạt Phi. Vương gia Đạt Phi bất ngờ nhìn nàng làm như vậy. Còn Nhĩ Đa bỡ ngỡ sau đó mau chóng giận dữ nhìn nàng nói với mình…
- Vương gia không làm gì tổn hại tui cả! Chỉ là hiểu lầm thôi huynh đừng truy cứu nha Nhĩ Đa!
- Cô giỡn với bổn vương hả? Hắn ta bắt cô gần ngày rồi. Sao cô còn…
Nhĩ Đa rất giận, tay run run lên hết. Đạt La Mạ và bọn lính thông minh né xa tiểu vương gia chút xíu kẻo bị liên luỵ mất mạng. Đề Nghi biết Nhĩ Đa nóng tính, lại hay thù dai nên nhất định không để Đạt Phi có mệnh hệ nào. Nàng cứng rắn đáp lời…
- Nếu huynh trách tội vương gia Đạt Phi thì tui… tui sẽ không thèm về với huynh nữa!
Nàng cũng không biết mình doạ như vậy hắn có thấy nghiêm trọng để tha không nhưng Nhĩ Đa sắc mặt càng chuyển xấu hơn. Ánh mắt hắn vô cùng giận dữ, cả người như đang ngồi trên tổ kiến lửa, quanh người toả ra sát khí kinh khủng.
Đề Nghi cố không sợ vì vẻ mặt giận dữ của hắn. Nàng không muốn Đạt Phi đau khổ thêm vì hắn nên mới làm vậy thôi chứ không cố ý chọc hắn điên tiết như vậy đâu. Đề Nghi mím môi cố không mềm nhũng vì sợ hắn. Chợt Đạt Phi nói nhỏ sau vai nàng.
- Cám ơn cô… ta biết là vì ta, nhưng ta cũng có ý hại cô, vả lại lúc làm việc này ta cũng suy nghĩ đến hậu quả rồi!
- Không… tui không để Nhĩ Đa làm gì huynh đau khổ thêm đâu!
- Cám ơn cô Đề Nghi! Cô là người tốt!
Nàng và Đạt Phi nói nhỏ với nhau trông ra vừa bí mật lại quá thân mật làm gân trán tiểu vương gia Khiết Nhĩ Đa nổi cộm, mặt đỏ ngầu vì giận, ánh mắt trừng trừng nhìn Đề Nghi bên Đạt Phi, tay hắn thu lại thành nấm đấm sắp không kiềm chế lại rồi.
Đạt La Mạ và bọn lính lại lùi xa thêm chút nữa vì thấy tiểu vương gia muốn bốc hỏa vì nổi điên nhanh chóng gầm lên…
- Hai người có gì với nhau hả?
- Thả vương gia ngay đi!
Nàng vẫn cứng cỏi chọc hắn thêm dù sợ lắm. Nhĩ Đa lúc này thề chỉ muốn đem Đạt Phi ra bầm dập thành trăm mảnh. Nàng là của hắn nhưng lại đi bênh vực cho nam nhân khác khi kẻ đó còn to gan bắt nàng đi làm hắn lo lắng cồn cào mấy ngày như vậy.
Nhĩ Đa bước đến muốn giết ngay Đạt Phi thì nhìn thấy trên người Đạt Phi khoát áo choàng đen. Hắn nhìn áo rõ ràng là của mình …
- Áo choàng của ta… - Hắn đã khoát cho Đề Nghi nhưng lúc này nàng không choàng mà lại là Đạt Phi. Nàng và Đạt Phi hết hồn vì sợ hắn sẽ phát hiện ra tình cảm của Đạt Phi. Nhĩ Đa như con sư tử núi đang điên loạn. - … cô đưa hắn áo của ta sao?
Sự tình kiểu này Nhĩ Đa tức chết quá. Đạt Phi bối rối không nói gì. Nàng vì Đạt Phi nên cũng cố giúp giấu mọi chuyện vì dù sao bản thân cũng đã hứa không nói với ai, giữ bí mật rồi. Đề Nghi đành nghĩ gì thì nói dối đó thuận theo sự việc không mấy tốt lúc này…
- Huynh ấy lạnh nên tui đưa mặc đỡ không được sao?
- Cô… cô và hắn đúng là… - Nhĩ Đa nói không nổi nữa vì chẳng đoán ra nàng và Đạt Phi dám làm trò gì sau lưng hắn rồi? Nàng hung dữ trả lời ngay không muốn hắn nghĩ bậy cho mình và Đạt Phi.
- Đúng là gì chứ? Bây giờ nếu huynh không coi như không có gì thì tui rủ huynh ta đi ngay đó!
- Cô dám… ?! Ta… ta…
Nhĩ Đa nghẹn ắng trong cục tức. Hắn đương nhiên không thể để nàng đi nhưng không biết giữa nàng và Đạt Phi là thế nào thì vẫn không bớt giận.
Đề Nghi vẫn cắn môi tỏ ra kiên định, nếu Nhĩ Đa không chiều thì nàng sẽ nhanh chống làm như vậy thật. Đạt La Mạ và bọn lính cũng nín thinh ôm nhau run nhìn tình hình căng thẳng này.
Đạt Phi cũng nhìn nàng cố che giấu giúp mình nên khiến Nhĩ Đa rất giận. Nhưng Nhĩ Đa chỉ xoay đi không nói năn gì làm nàng thở phào, tay chân muốn bủn rủn do căng thẳng quá. Nàng cười một cái với Đạt Phi rồi chạy theo Nhĩ Đa.
Lính theo Nhĩ Đa đi về hết. Đạt Phi ngồi đó cảm giác áo choàng của Nhĩ Đa bay phất trên lưng lúc ấm lúc lạnh lẽo như tình cảm trong lòng muốn dừng lại càng mãnh liệt, muốn vươn đến thì chỉ nhận lấy vô vọng.
Đạt Phi cười nhẹ buồn bã… vẫn là như thế không khác được…
Nhĩ Đa vẫn tức giận không nói không rằng lên ngựa. Đề Nghi run run nhìn mình là thủ phạm chính gây ra cơn giận khủng khiếp của tiểu vương gia nên không có gan lại gần. Nàng cuống quýt khều khều năn nỉ Đạt La Mạ trên ngựa khác…
- Tui đi với huynh nha Đạt La Mạ!
- Nô tài… còn yêu đời lắm tiểu nương nương! - Tên hầu nói khi mắt muốn rơi lệ chẳng dám tưởng tượng ra viễn cảnh bị tiểu vương gia giết ra thế nào đâu.
- Cô đi với ai hả? - Giọng Nhĩ Đa gầm gừ đáng sợ tiếp ngay lời Đạt La Mạ làm nàng muốn khóc.
Nàng ớn lạnh “khóc tạm biệt” Đạt La Mạ để tự dấn thân vào chổ chết chốc. Nàng run run, rụt rè bước qua chổ hắn. Nhĩ Đa còn giận và tức nhưng nàng vẫn phải đi chung.
Hắn không nói gì nắm nhẹ đem nàng lên ngồi ra trước mình giật dây cương thúc ngựa đi. Được ngồi trong lòng hắn, Đề Nghi thấy thật dễ chịu. Nàng thật không có gì với Đạt Phi nên đâu có bị cắn rứt lương tâm, thậm chí còn thoải mái không nghĩ ngợi khi nhìn cảnh bình nguyên trắng vì tuyết từng mảng xen màu xanh cỏ…
- Tuyết rơi gần trắng hết rồi kìa Nhĩ Nhĩ !
Nàng cười chỉ tay rồi ngẩn lên nhưng hắn ta không thèm nhìn, cũng không thèm trả lời. Thái độ của hắn coi như nàng nói nhảm không đáng nghe vậy khiến Đề Nghi tức nha nói tiếp giận dỗi.
- Nè, mặt mày đáng sợ như vậy còn tìm tui về làm gì hả? Ít nhất cũng giả bộ vui vẻ chứ, bắt tui về để huynh hành hạ mà đồ xấu xa!
Nàng bực la nhưng hắn cũng không nói, không giận gì cả chỉ để trưng bản mặt tối sầm dễ sợ. Đạt La Mạ phi ngựa cạnh vội nói đỡ cho tiểu vương gia của mình…
- Tiểu nương nương đừng nói thế! Tiểu vương gia tìm người mấy ngày nay không nghỉ ngơi chút nào đó!
Nàng nghe rồi tim đập nhanh ngẩn nhìn hắn. Tên đó vẫn không thoát khỏi tâm trạng nóng giận khi cứ nhớ nàng bảo vệ, che chở cho Đạt Phi như thế nên có nghe Đạt La Mạ nói gì đâu.
Đề Nghi nghe hắn vì lo tìm mình như vậy lòng ấm áp rất vui. Nàng cười hạnh phúc níu tay hắn giữ nhẹ mình và không ngại ngần ôm chặt cánh tay to, cả người rụt vào lòng Nhĩ Đa.
Hắn sựt tỉnh nhìn nàng như mèo con dụi vào người mình, còn ôm tay mình như vậy nên cũng cười nhẹ một chút nhanh chóng ôm chặt lại nàng vào lòng. Tuy nàng chủ động gần mình như vậy có hạ giận thật nhưng lòng của Nhĩ Đa vẫn lo âu không yên.
- No chưa tiểu nương nương? - Ân La thu dọn không quên ân cần hỏi nàng
- Ưh… no lắm rồi. Mấy ngày đói thiệt mệt. - Đề Nghi cười toe toét nạp xong năng lượng cho cái bụng rỗng.
- Sao tiểu nương nương lại lạc làm mọi người rất lo, nhất là tiểu vương gia đó!
- Muội xin lỗi!
Nàng cười cười nói với Ân La. Chỉ có Đạt La Mạ và mấy tên lính thân cận ở đó lúc đó mới biết sự thật là vương gia Đạt Phi bắt nàng. Nhưng vì nàng muốn giấu cho Đạt Phi nên mọi việc được thêu dệt lại là nàng bị lạc. Không ai nói ra sự thật thì cũng êm xuôi hết mọi chuyện.
Đề Nghi cũng mệt lắm rồi, căng da bụng chùn da mắt nên nàng hạnh phúc ôm con tiểu Bạch định đi ngủ. Tiểu Bạch bây giờ to gấp đôi rồi nên không thể ôm ngủ trên giường nữa. Đề Nghi cười vuốt ve lông mềm trắng muốt của thú cưng thì Nhĩ Đa bước vào làm nàng giật mình.
Nhĩ Đa rất ít khi vào lều nhỏ của nàng. Hắn còn cầm theo một cái chén toả khói nhẹ…
- Trà hồi mật ong còn nóng uống không?
- Uống! - Trời đang lạnh, thứ đó hấp dẫn quá mà nên nàng không do dự chút nào khi đồng ý. Hắn cũng hài lòng nói nhanh.
- Vậy qua lều của bổn vương đi!
Nàng run lên ngay, qua lều của hắn lần nào cũng có ‘chuyện’ trên thân người nàng thôi. Vì cái mạng nhỏ của mình, Đề Nghi quyết chết cũng không đi qua cái lều đó nên la lên…
- Lều của tui có vấn đề gì sao?
- Nhỏ xíu, chổ đâu ta ngồi chứ? - Hắn nhăn mặt nói, nàng cũng hậm hực đáp.
- Ngồi xuống đất đi!
Thế là trên cái giường chữ nhật nhỏ của nàng tuy không sánh bằng giường to ngoại cỡ của tiểu vương gia nhưng cũng rất êm ái, ấm áp, tiểu vương gia Khiết Nhĩ Đa cũng phải ngồi dù rất không thoải mái. Đề Nghi biết hắn không thích nhưng không làm gì được mình nên chỉ tự cười khì vì ‘ức hiếp’ được hắn.
Nàng cầm ly thổi thổi nguội từ từ uống. Hắn bất mãn chờ nhưng đang suy tư gì đó nên cũng không nhìn, tiện cho nàng lén ngắm lại hắn. Mắt Nhĩ Đa thâm quần xem ra không ngủ vì tìm nàng thật rồi. Đề Nghi rất vui vì hắn lo cho mình nên còn nửa chén trà rồi đưa cho hắn…
- Còn một nửa nè uống đi!
- Không… - Hắn né không thèm làm nàng cố năn nỉ
- Uống đi mà!
Tiểu vương gia xưa giờ rất ghét mật ong nhưng vì nàng năn nỉ dễ thương như vậy hắn cũng đành uống. Nàng nhìn nhưng không hiểu sao mắt cứ chú ý quan sát đôi môi hoàn mỹ của hắn. Tim nàng tự đập nhanh, nàng lại nhớ nụ hôn của môi hắn. May mà Nhĩ Đa không thấy nếu không nàng tiêu. Hắn uống hết lè lưỡi ngay…
- Ngọt quá!
- Vừa uống mà! Huynh đem trà cho tui thôi đúng không? Không còn gì thì ngủ ngon nha!
Nàng cố ý đuổi hắn càng nhanh càng tốt trước khi mình lại trở nên kì quái nữa, sẽ điên lên mất thôi. Nhĩ Đa cầm lấy chén trà bị đuổi đành phải đi nhưng ngần ngừ bước có hai bước đã không thể cầm lòng xoay hỏi…
- Cô và Đạt Phi không có gì thật chứ? - Hắn không thể nào chịu được khi không biết rõ mọi chuyện.
- Huynh nghĩ cái gì vậy? Tui với huynh ta làm sao có gì chứ? – Nàng hơi tức vì Nhĩ Đa vẫn nghi ngờ không tin mình. Nhưng hắn khổ sở nói.
- Thế sao lại bênh vực cho hắn khi hắn bắt cô đi. Cô không nói rõ bổn vương không chịu được!
Tay Nhĩ Đa hơi run cầm chén trà trong tay. Đề Nghi nhìn hắn như thế, tim bối rối. Hắn đôi lúc trẻ con dễ thương thật, cứ như thế thì không thể chửi hắn mà. Đề Nghi đứng trên giường nên cao ngang với hắn mà nói…
- Bí mật thì đâu nói được. Miễn huynh biết tui không có gì với huynh ta là được rồi! - Bí mật của Đạt Phi nàng sẽ giữ kĩ, nhưng nàng cũng không muốn Nhĩ Đa vì điều đó cứ suy nghĩ.
- Sao lại không có gì chứ? - Nhĩ Đa nhíu mày nhăn mặt vì nàng tỏ ra muốn bảo vệ Đạt Phi, hàng động thân thiết như thế hắn không thể không ghen.
Đề Nghi bực mình vì cái gã cố chấp này lắm rồi. Nàng lớn tiếng nói…
- Bộ muốn có gì lắm đúng không?
- Không… tất nhiên không rồi! - Hắn xìu ngay, nói giọng yếu hẳn thật dễ thương mà. Đề Nghi cười với hắn nói.
- Vậy thì hãy tin tui nha!
Nhĩ Đa nhìn nàng cười với mình, tay buông cái chén rơi xuống thảm đến ôm chầm lấy nàng. Đề Nghi nghe tim đập loạn khi được hắn ôm chặt. Hình như nàng đã quen với vòng tay của hắn rồi nên dễ chịu vô cùng. Được bên Nhĩ Đa nàng thấy rất an toàn và bình yên…
- Bổn vương tin nhưng lòng vẫn lo. - Hắn nói thầm vào tai nàng nghe rất rầu rĩ. Đề Nghi nhẹ rời vai hắn ra chút xíu để nhìn hắn và hỏi lại.
- Làm sao để huynh hết lo hả?
Nàng không muốn hắn cứ lo lắng nhưng hỏi rồi lại hối hận ngay. Nhĩ Đa không chờ đợi khi áp môi tì lên môi nàng thật ngọt ngào như mật ong vậy. Nàng không biết làm gì khi cảm xúc che lấp ý thức rồi. Thế là chính nàng cũng nhiệt tình hé môi đáp lại nụ hôn. Môi cả hai cứ vội vã quyện lấy nhau say đắm.
Hắn cứ hôn, tay nhanh chóng cho nàng nằm xuống. Đề Nghi đỏ mặt nhìn Nhĩ Đa nói với mình…
- Cô không được gần bất cứ nam nhân nào cả ngoại trừ bổn vương… Đây là lệnh, trái lời ta sẽ treo cô lên có biết không?!
Đề Nghi không biết phải làm gì, nàng không thể cải lại được dù thấy thật vô lí nha. Nhưng môi hắn thật quyến rũ, còn bá đạo cắn nhẹ vành tai làm nàng co rúm vội gật đầu nghe lời. Nhĩ Đa cười hạnh phúc tiếp tục ôm hôn nàng.
Lúc này đây nàng thật không quan tâm gì nữa. Đêm khinh khủng định mệnh đó hắn chạm vào nàng vô cùng sợ hãi nhưng giờ thấy không sao thậm chí còn thích hắn ôm lấy mình. Thật sự nàng không hiểu nổi con người phức tạp và cũng không hiểu nổi bản thân mình sao lại như vậy.
Nhĩ Đa đang cởi y phục của nàng ra, Đề Nghi thẹn thùng nhưng không phản đối. Chắc là chén trà có độc hay sao khiến nàng không muốn chống cự hắn tí nào cả. Nàng đang bị mê hoặc trong ngu muội nhưng biết vẫn không thoát khỏi ma lực của hắn.
Nàng muốn Nhĩ Đa và chính mình cũng xấu hổ khi công nhận điều đó.
Hơi thở nóng dần dồn dập khi hắn ném sạch y phục của nàng đi. Đề Nghi nghe má nóng ran dù cơ thể đã bị hắn bá đạo thấy hết, thậm chí chạm vào không chừa lại gì nhưng cũng mắc cỡ.
Nhĩ Đa vuốt ve người nàng xoay nàng sấp xuống, chống tay xuống giường, nâng cao hông và mông lên. Đề Nghi đang bên hắn rồi làm hắn cười dễ chịu. Hắn hôn từ chiếc mông tròn ngược lên lưng thon làm Đề Nghi không chịu nổi có chút rên nhẹ không rõ khó chịu hay dễ chịu. Người nàng nhạy cảm, hắn làm gì cũng khiến nàng co rúm lại cựa quậy không yên càng làm hắn làm loạn nhiều hơn vì kích thích.
Tay Nhĩ Đa vòng ra xoa nắn lấy ngực nàng, môi hắn dò lên vai rồi cổ nàng. Đề Nghi thật không chịu nổi cảm xúc này, hắn làm nàng phát điên. Nàng không muốn ngăn hắn lại thậm chí còn muốn hắn gần gũi mình nhiều hơn như thế.
Nhưng Nhĩ Đa hình như hôn chậm dần, từ từ, sau đó ngừng lại và đè nàng xuống bằng cả thân người to lớn làm Đề Nghi mở tròn mắt bỡ ngỡ. Tay hắn vẫn ở trên ngực nàng nhưng lại dụi má ngủ mất tiêu trên tấm lưng mịn màng.
Đề Nghi như con sâu nhỏ bị đè bẹp cố chui ra nhìn Nhĩ Đa ngủ như chết. Nàng xấu hổ tự che người mình và khều thử nhưng hắn vẫn ngủ say. Xem ra mấy ngày không ngủ hắn đã rất mệt, giờ lại an tâm khi có nàng rồi nên có thể ngủ lúc ‘gây cấn’ như thế.
Má nàng vẫn đỏ ửng ngắm Nhĩ Đa ngủ bình yên như vậy cũng rất vui. Tuấn dường như đang rất dễ chịu và mãn nguyện. Nàng cố sức lôi cho hắn nằm lại đàng hoàn, thân hình to của hắn nằm muốn hết giường nhỏ của nàng luôn.
Đề Nghi hồi hộp tranh thủ sờ nhẹ vào gương mặt nam tính hoàn mỹ ngủ thật hấp dẫn của hắn rồi cười thẹn kéo chăn chui vào vòng tay của Nhĩ Đa. Hắn cựa người nhanh chóng ôm nàng. Nàng nhìn và cười lén nhắm mắt dụi má vào bờ ngực lớn của Nhĩ Đa ngủ theo hắn thật ấm áp dù cho bên ngoài tuyết có rơi nhiều lạnh giá.
———————-
Nhĩ Đa vươn vai lười biếng trên giường thức dậy cảm thấy ngủ thật sướng giấc. Ân La vui vẻ bưng chậu nước nói…
- Tiểu vương gia dậy rồi, người rửa mặt đi ạh!
Hắn nhanh chóng ngồi dậy nhìn lều của Đề Nghi chỉ còn mỗi hắn ngủ. Nhìn lại giường chăn ngay ngắn, quần áo hắn chỉnh tề, Nhĩ Đa đơ đơ ra ôm trán thấy có chút mơ hồ hỏi…
- Nghi nhi đâu?
- Sáng giờ tiểu nương nương giặt áo rồi dọn chuồng cừu.
- Giờ là buổi nào?
- Gần xế chiều rồi ạk! - Ân La cười khổ vì tiểu vương gia cứ ngủ mãi không chịu dậy làm cô nô tì chờ hầu mỏi chân muốn chết nhưng vì hắn qua lều của tiểu nương nương ngủ nên Ân La phải phục vụ thay dì Lai Thị.
Hắn bật dậy nhanh chóng đi ra ngoài chuồng cừu. Đề Nghi cũng dọn xong nên vui vẻ nhìn mấy con cừu con trong chuồng. Khi hắn đến nàng hơi mắc cỡ, lúng túng đi lại gần sát rào chuồng cừu nói…
- Huynh dậy rồi sao!
- Ta… ta không nhớ sao ta lại ngủ… ta nhớ có làm gì đó cô thì phải! - Hắn nhớ có ôm lấy nàng nhưng không tin chuyện mình chưa ân ái được với nàng mà lăn ra ngủ thất sách như thế.
Đề Nghi nghe liền chột dạ, mắc cỡ vội vã la lên…
- Làm gì là làm gì? Huynh chưa nói đã lăn ra ngủ chiếm giường của tui rồi hay là nằm mơ đó!
- Mơ hả? Bổn vương mơ sao?
Nhĩ Đa đứng gãi đầu không rõ mơ hay thực. Nàng mím môi, tim đập loạn mong hắn tin là mơ. Hắn là gã khốn xấu xa nhưng đêm qua lí trí của nàng không vững nên hơi sa ngã cho hắn làm bậy chút xíu. Nàng quyết không để việc đó xảy ra nữa đâu.
Nhưng Nhĩ Đa nhìn nàng má đỏ thẹn thùng nên nắm tóc nàng kéo lại khi nàng đang đứng bên trong chuồng cừu. Nàng nhăn mặt cố với tay trên tóc khi hắn đã nhanh tay cởi phanh áo nàng ra.
Nàng hết hồn, má đỏ ngay may là xung quanh chỉ có cừu nên không ai thấy cả. Cổ, vai rồi đến ngực nàng còn ẩn ẩn rõ dấu hôn đỏ nhẹ. Bằng chứng tìm thấy rồi làm hắn nhe răng ra cười khì khì làm nàng xấu hổ cố tự túm lại áo nghe…
- Thì ra mơ rất là thật ha Nghi nhi?
- Tui .. tui ghét huynh đồ xấu xa!
Nàng vì mắc cỡ quá nên nói không khác gì hờn yêu hắn, không hề có tí căn cứ là ghét thật. Nhĩ Đa chỉ cười làm nàng thiểu não coi như thua hắn ta rồi. Nhĩ Đa với tay qua bế cao nàng khỏi chuồng cừu làm nàng bỡ ngỡ tim muốn rơi ra ngoài luôn sau đó cả người nhanh chóng rơi vào vòm ngực lớn của hắn.
Tên đáng ghét cứ ôm rồi cười suốt như trêu chọc nhưng nàng cũng không làm gì ngoài việc cũng ôm vai hắn. Nhĩ Đa bước đi nói vô cùng ôn nhu với nàng…
- Chừng vài ngày nữa sông đông cứng rồi bổn vương dẫn cô đi bắt thỏ chịu không?
- Chịu, thỏ dễ thương!
Nàng vui vẻ vì Nhĩ Đa chiều mình nhưng hắn tỏ ra thích thú ma mãnh nhếch mép cười hỏi…
- Còn ta thì sao? Dễ thương hay tuấn tú bất phàm? - Hắn hỏi không ngại trưng cái mặt đẹp ra cho nàng nhìn. Đề Nghi nuốt khan vì cự ly gần này hắn đẹp đến ‘độc hại’ cho con mắt nhưng Nhĩ Đa thật hơi bị tự tin quá mức. Nàng chun mũi nói
- Thấy mà gớm àk!!!
- Êh, muốn ta quăng cô xuống đất hả? - Hắn thật tức với nàng nên không tránh khỏi bạo lực lại trỗi lên.
- Huynh dám quăng không?
Hai đứa ôm nhau lại cải lộn thật không thể hiểu nổi mối quan hệ của cả hai rốt cuộc tốt hay xấu nữa. Nhưng nàng đã ở đây, một nơi xa lạ là do hắn. Đề Nghi nhất định sẽ thích nghi tập tục thật tốt để được bên Nhĩ Đa lâu hơn.