Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh
Cô cắn môi, chóp mũi đỏ ửng, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng mang theo sự yếu đuối. Lục Lăng Nghiệp cắn răng, tay đặt sau gáy cô, cắn răng nói một chữ “Nói!” Miệng nhỏ của Nghiên Ca hơi mếu máo, cô liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, hốc mắt lại đỏ lên. Thấy thế, Tổng Giám đốc Lục tức giận, cánh mũi nở lớn, hồi lâu sau mới dịu dàng nói nhỏ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nghiên Ca hít mũi, ngồi thẳng dậy, cô lau khuôn mặt ướt nhẹt của mình: “Không có… chuyện gì.” Mấy chữ này làm chú Út tức giận rồi!
Anh siết chặt vòng eo của Nghiên Ca, lực ôm gần như muốn làm cố đứt ra, hung hăng ôm vào lòng, mạnh mẽ hôn tới.
Nụ hôn mang theo sự tức giận và cao ngạo, anh không chút thương tiếc nào hôn lên môi cô, dáng vẻ điên cuồng cướp đoạt, thô bạo không chút dịu dàng nào, xâm phạm như công thành đoạt đất, chớp mắt đã làm miệng nhỏ mềm mại của Nghiên Ca bị hôn đến đau nhức.
Cô thấp giọng nghẹn ngào, hai tay đánh lên bờ vai của anh, quên cả khóc mà chỉ còn biết giãy giụa.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi cánh môi Nghiên Ca đã không còn cảm giác, anh mới tỉnh táo lại, nhíu mày buông cô ra.
“Có định nói không?”
Nghiên Ca giơ tay lên che miệng, hoảng sợ nhìn anh.
Đúng là cầm thủ!
“Hửm?”
Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp lại hiện lên ánh sáng nguy hiểm, hô hấp của Nghiên Ca ngưng lại, vội vàng gật đầu nói: “Tôi nói!” Thở dài một hơi thật sâu, Nghiên Ca chịu đựng chóp mũi lại hơi cay cay, cô khó khăn mở lời: “Tôi… vừa rồi tôi nhìn thấy mẹ!”
“!”
Lục Lăng Nghiệp liếc nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hơi kỳ lạ. Đương nhiên anh biết chuyện năm đó mẹ Nghiên Ca nhảy cầu tự sát, nhìn đôi mắt chứa đầy hoài niệm và đau khổ của Nghiên Ca, anh hỏi: “Chắc chắn không?”
Nghiên Ca sụp mí mắt xuống, nghĩ một chút rồi lắc đầu, cuối cùng lại thành cười khổ một tiếng: “Tôi… không chắc lắm!” Nhìn dáng vẻ yếu đuối này của cô, sắc mặt Lục Lăng Nghiệp âm trầm nhưng động tác lại dịu dàng ôm cô vào lòng.
“Nhìn thấy ở đâu?” Nghiên Ca giật mình, sắc mặt hơi vui mừng: “Chú Út, chủ tin tôi sao?”
“Ừm, tin! Nhìn thấy ở đâu?”
Lục Lăng Nghiệp lại hỏi một câu, mắt Nghiên Ca sáng lấp lánh: “ở nhìn thấy ở trong phòng tiệc.”
“Đi cùng với ai?”
“Bà ấy… đi một mình.”
“Tôi tìm giúp em!”
Đôi mắt Nghiên Ca hơi lảng tránh, sợ hãi nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, không cần đâu, có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi.”
Lục Lăng Nghiệp không nói gì, lại ôm Nghiên Ca càng chặt hơn.
Nội tâm chua xót đau khổ, khóc thêm một lúc lâu nữa, thoáng cái Nghiên Ca đã ngủ thiếp đi trong lòng Lục Lăng Nghiệp.
Trên gương mặt mềm mại của cô còn vương nước mắt, lông mi nhẹ như lông vũ hơi run rẩy, điềm đạm đáng yêu.
Lục Lăng Nghiệp bỗng nhiên thở dài một hơi, ôm cô đặt lên chiếc giường king size, nhìn cô một lát rồi mới quay đầu rời đi. ở ngoài cửa, Tư Duệ đang dựa vào bên tường.
Nghe được tiếng động, anh ta liếc mắt đối mặt với Lục Lăng Nghiệp.
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai nói gì, một trước một sau đi vào phòng làm việc ở cuối hành lang.
“Lục lão đại, người phụ nữ của cậu vẫn ổn chứ?”
Tư Duệ và Lục Lăng Nghiệp ngồi xuống, mỗi người đốt một điếu thuốc, cả hai ngồi hút thuốc.
Một lát sau, Lục Lăng Nghiệp hỏi: “Điều tra được gì rồi?”
Tư Duệ khoanh tay: “Tôi đã bảo bộ phận an ninh kiểm tra camera rồi, nửa tiếng sau cùng đi xem đi. Chí ít vừa rồi người của tôi đều nói không có ai đến gần Cố Nghiên Ca. Cô ấy đột nhiên thất thổ, có lẽ có nguyên nhân khác.”
“Ừm!”
Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng bình thản đáp lời, tần suất hút thuốc cũng nhanh hơn rất nhiều. Tư Duệ bắt tréo hai chân, đánh giá gương mặt hoàn hảo lại góc cạnh rõ ràng của anh, tặc lưỡi cảm thán: “Lục lão đại, lần này nghiêm túc rồi à?”
Im lặng!
Những Tư Duệ lại nhìn thấy rất rõ ràng sự kiên quyết trong mắt Lục Lăng Nghiệp.
Hai mươi phút sau, cửa phòng làm việc bị gõ vang. Nhân viên của bộ phận an ninh cầm máy tính thái độ cung kính đi đến, máy tính bắt đầu phát từ lúc Nghiên Ca trở lại chỗ ngồi, Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình không hề chớp mắt.
Bỗng dưng, tay anh đập lên mặt bàn: “Dừng!”
Tư Duệ tò mò nhìn chằm chằm màn hình, nhíu mày hỏi lại: “Có vấn đề gì à?”
“Lùi lại ba giây!”
Bảo vệ tua lại video, đôi mắt Lục Lăng Nghiệp lóe lên ánh sáng, lại nói dừng!
“Bà ta là ai?”
Đôi mắt sắc bén của Lục Lăng Nghiệp dừng lại trên người một người phụ nữ trung niên trong video.
Theo camera thì lúc Nghiên Ca đột nhiên có hành động thất thố chính là lúc người phụ nữ này đi qua, cô mới lảo đảo chạy theo,
Tư Duệ nghe vậy nhìn video, kinh ngạc nói: “Vợ Bí thư thành ủy…”
Lục Lăng Nghiệp hơi nheo mắt lại, Tư Duệ vẫy tay bảo nhân viên đi ra: “Máy tính cứ để ở đây, anh ra ngoài trước đi.”
“Vâng, sếp Duệ.”
Trong phòng làm việc, Tư Duệ xem video, thẳng thắn nói: “Cậu sẽ không cho là Cố Nghiên Ca vì bà ấy nên mới trở nên bất thường chứ?”
“Chắc chắn bà ta là vợ Bí thư thành ủy không?!”
Tư Duệ ra vẻ bất đắc dĩ: “Đương nhiên rồi, sao tôi nhận nhầm được. Để bữa tiệc Tinh Anh Hội Họp lần này được tổ chức trên Hải Thiên Nhất Hào, cậu cũng biết tôi đã tổn bao nhiêu công sức mà! Đến nhà chào hỏi nhiều lần, có thể so với ba lần đến mời! Cho nên, tôi sẽ không nhận nhầm đâu.”
Nghĩ một lúc, Tư Duệ lại bổ sung: “Những năm gần đây vợ Bí thư thành ủy rất ít khi lộ diện, người khác không biết cũng rất bình thường. Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra tại sao Cố Nghiên Ca lại có phản ứng khác thường khi thấy bà ấy?”
“Cho tôi tư liệu, những chuyện khác không cần phải để ý đến!”
Tư Duệ bị chặn họng, mặt xám xịt sờ sờ mũi: “Được, cậu là lão đại, nghe cậu. Bữa tiệc dành cho các tinh anh sắp bắt đầu rồi, cậu có đến không?”
Lục Lăng Nghiệp đứng dậy, lạnh lùng ném ra hai chữ “Không đi!”