Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh
Lại một con số được hô lên khiến người ta phải kinh ngạc, Nghiên Ca liếc mắt nhìn, lập tức và phải ánh mắt của Tiêu Kỳ ở bàn bên cạnh.
Chú Út Lục Lăng Nghiệp lại giơ tay lên: “Bảy mươi triệu!”
Xì xào…
Lần này, ánh mắt của mọi người đang ngồi đây nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp đã không chỉ đơn giản là sùng bái nữa.
Mặc dù ngọc lục bảo thô là thứ vô cùng hiếm có, nhưng cũng không đến nỗi đột nhiên tăng giá đấu giá lên cao như vậy.
Huống chi, mới chỉ là đá thô mà thôi, chưa cắt nên ai biết được rốt cuộc thành phần lục bảo bên trong là bao nhiêu chứ!
Nghiên Ca sững sờ, một lát sau mới điều chỉnh được tâm trạng, giả vờ bình tĩnh ngồi ở bên cạnh chú Út, cô chỉ cảm thấy từng tờ tiền đỏ sáng chói đang trôi đi như nước trước mắt mình.
Anh có tiền, anh hống hách!
Sắc mặt của Tiêu Kỳ ở bàn bên hơi tối đi, đáy mắt tràn ngập sự dò xét hiện lên tia khác thường.
“Bảy mươi triệu lần thứ nhất!”
“Bảy mươi triệu lần thứ hai!”
Người dẫn chương trình cười tươi như hoa, buổi đấu giá từ thiện đêm nay lại có thể bán được món đồ đấu giá lên đến bảy mươi triệu, điều này đối với anh ta có thể nói cũng là một điểm sáng trong sự nghiệp.
“Bảy mươi triệu…”
“Một trăm triệu!”
Hai chữ “Thành công” trong miệng người dẫn chương trình còn chưa kịp hồ ra, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của Tiêu Kỳ đã gọi giá lên cao hơn.
Trời.
Lúc này, cho dù là các doanh nhân nổi tiếng cũng không nên nổi lòng tò mò với miếng ngọc lục bảo này. Thật sự tốt như vậy sao?!
Sau khi Tiêu Kỳ gọi giá, anh ta nở một nụ cười áy náy nhìn thẳng về phía Lục Lăng Nghiệp ở phía đối diện.
Dường như đang khiêu khích, anh ta thậm chí còn cầm ly rượu trên bàn lên, hơi giơ về hướng chú Út.
Đôi mày thanh tú của Nghiên Ca hơi nhíu lại, cô hỏi: “Chú Út, anh ta đang cố ý. Hay là tặng cho anh ta đi, miếng ngọc lục bảo này cho dù quý thì cũng không đáng giá một trăm triệu!”
“Đáng!”
Lục Lăng Nghiệp chỉ nói một chữ, anh hạ quyết tâm, đôi môi nở nụ cười lạnh chế giễu.
“Một trăm triệu lần thứ nhất!”
Người dẫn chương trình dường như đã bị kinh sợ, một tay còn không ngừng vỗ ngực.
Đây chính là cái giá cao nhất từ trước tới nay đấy.
“Một trăm triệu lần thứ hai!”
Lúc này, phòng hội nghị lớn như vậy nhưng cũng có thể nghe được tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều nín thở, chờ anh ta gõ búa chốt giá.
Đáng tiếc…
“Một tỷ!”
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh!
Lục Lăng Nghiệp đột nhiên gọi giá lên một tỷ, nghe vậy, khiến gương mặt đang đắc ý của Tiêu Kỳ tối sầm lại.
Một tỷ, anh đúng là bị điên rồi!
Người dẫn chương trình hít mạnh một hơi, kinh ngạc nín thở. Anh ta cũng nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp giống mọi người, không chắc chắn hỏi lại: “Sếp Lục, xin hỏi có phải anh gọi giá là một tỷ không?”
“Ừm!”
Cuối cùng, chủ Út giành được miếng ngọc lục bảo thủ này với giá một tỷ.
Sau khi buổi đấu giá từ thiện kết thúc, tốp năm tốp ba người tụ tập lại một chỗ trò chuyện với nhau.
Tiêu Kỳ sánh bước cùng Diệp Lan đi tới: “Chúc mừng Lục Tam gia!”
Tiếng chúc mừng của anh ta có bao nhiêu thật lòng, có bao nhiêu giả dối, tất cả mọi người đều hiểu rõ. “Cảm ơn!”
Lục Lăng Nghiệp mặt không đổi sắc, đôi mắt bình tĩnh giống như coi trời bằng vung.
Sắc mặt Tiêu Kỳ tối sầm lại, anh ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, khóe môi hơi mỉm cười: “Lục Tam gia không tiếc giá cao giành lấy miếng ngọc lục báo này, tôi tin chắc anh muốn tặng cho người mình coi trọng nhất đúng không?”
Anh ta có ý ám chỉ, đôi mắt lại như lơ đãng nhìn về phía Nghiên Ca,
“Cậu thật nhiều chuyện!”
Thái độ của Lục Lăng Nghiệp đối với Tiêu Kỳ hơi lạnh lùng, ai nấy đều có thể thấy trong đôi mắt anh chứa đầy sự khinh thường.
Tiêu Kỳ đứng đó nhìn bóng lưng Lục Lăng Nghiệp và Cố Nghiên Ca, đáy mắt thoáng lóe lên tia hung ác nham hiểm.
Trở về phòng, vừa đóng cửa lại, Nghiên Ca lập tức hét lên: “Chú Út, chủ cần gì phải tốn một tỷ để mua một khối đá vụn chứ. Không có chút giá trị nào cả!”
Lục Lăng Nghiệp tiện tay cái áo vest ra, ném lên ghế, lại mở hai cúc áo sơ mi, xắn ống tay áo rồi đi đến quầy bar rót một ly Whisky uống một hơi cạn sạch.
Uống cạn ly rượu mạnh, yết hầu gợi cảm của anh trượt hai cái, trên môi còn vương chút rượu, đôi mắt anh ánh lên nét dịu dàng, lúc này anh mới nhìn Nghiên Ca: “Tôi nói đáng giá là đáng giá!”
Nghiên Ca im lặng, cô thật sự không hiểu được cách làm của người giàu nứt đố đổ vách như anh. Một tỷ chứ đâu phải mấy trăm tệ, rốt cuộc anh nhiều tiền đến mức nào đây!
Màn đêm buông xuống, đứng trước cửa sổ sát đất trong căn phòng, ảnh sao trời lấp lánh giữa bầu trời đêm đen, ánh sáng rực rỡ muôn màu trên du thuyền hắt xuống mặt biển tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.
Nghiên Ca đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi tới làm sợi tóc bên tai cô tung bay.
Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, yên tĩnh mà mập mờ. Lục Lăng Nghiệp đã thay bộ vest bằng áo len và quần âu đơn giản. Anh đứng sau lưng Nghiên Ca, anh hơi đưa tay xuống, men theo vòng eo từ phía sau ôm cô vào lòng.
Anh đột nhiên dựa sát vào làm cả người Nghiên Ca cứng đờ, cô ngoái lại nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Lăng Nghiệp, hơi run giọng gọi: “Chủ Út.”
“Đẹp không?” Anh đặt một nụ hôn lên sau gáy xinh đẹp duyên dáng của cô, giọng nói vừa cưng chiều vừa dịu dàng.
Nghiên Ca hơi rụt cổ lại: “Ừm, đẹp lắm!”
Cô vô thức né tránh sự gần gũi của Lục Lăng Nghiệp, hơi thở mát lạnh và mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh không lúc nào là không công phá lý trí và phòng tuyển trong lòng cô.
Lục Lăng Nghiệp càng dịu dàng như vậy thì đáy lòng cô lại càng khủng hoảng.
Nhất là lúc đêm tối tĩnh lặng thể này, có rất nhiều chuyện bất ngờ hiện lên trong đầu, xua cũng không đi. Lục Lăng Nghiệp ôm lấy Nghiên Ca, khẽ nói: “Ngủ sớm đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
Nghiên Ca nheo mắt, quay người lại hỏi: “Đã muộn rồi mà còn có việc sao?” “Ừm, có việc cần bàn với Tư Duệ!”
“À, được!”
Nghiên Ca cũng không suy nghĩ nhiều, Lục Lăng Nghiệp thì nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó buông cô ra rồi đi ra khỏi phòng.