Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh
“Cô Cố, mỗi câu nói tiếp theo đây của cô sẽ là căn cứ quan trọng để chúng tôi phá án, hi vọng cô có thể trả lời thành thật.” Nghiên Ca hai tay nâng ly giấy, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Hai vị cảnh sát dường như rất hài lòng với thái độ hợp tác của Nghiên Ca. Một người mở tập tài liệu ra, lấy ra từ bên trong một tấm ảnh, đặt trước mặt Nghiên Ca: “Cô Cố, cô hãy nhìn thật kỹ xem, cô đã từng gặp người này bao giờ chưa?”
Nghiên Ca liếc nhìn anh ta, đầu tiên cầm tấm ảnh lên, cô không chút do dự nói: “Gặp rồi.”
Nét mặt người cảnh sát rất vui mừng: “Xin hỏi cô gặp ở đâu vậy?”
Hai người bọn họ, một người hỏi, một người ghi chép lại chính xác từng câu từng chữ cô nói vào laptop, vô cùng cẩn thận.
Nghiên Ca không chần chừ, lập tức trả lời: “Ở Hải Thiên Nhất Hào.”
“Có thể nói cụ thể hơn một chút được không?”
Nghiên Ca hơi nghĩ ngợi: “Hải Thiên Nhất Hào, phòng Penthouse Luxury Suite, .”
“Nói cách khác, cô đã gặp anh ta trong căn phòng này sao? Xin hỏi lúc đó hai người đang làm gì?”
Có lẽ Nghiên Ca trả lời không đủ cụ thể nên khiến cho cảnh sát hiểu lầm gì đó rồi.
“Chính xác là tôi đã gặp người đó trong phòng nhưng không quen biết anh ta. Tôi chỉ biết có lẽ anh ta là nhân viên phục vụ ở Hải Thiên Nhất Hào thôi. Lúc đó anh ta đẩy xe đồ ăn mang bữa khuya đến cho tôi.”
Câu trả lời của Nghiên Ca nhất thời khiến hai người cảnh sát đều nhìn cô.
“Cô chắc chắn không quen biết người này?”
Nghiên Ca gật đầu: “Không quen.” “Vậy lúc anh ta mang đồ ăn khuya đến cho cô, cụ thể là mấy giờ?”
Nghiên Ca trầm tư một lúc, chợt nói: “Có thể đưa điện thoại cho tôi xem một chút được không? Tôi cần xem qua mới có thể xác định thời gian chính xác.”
“Tiểu Lưu, cậu đi lấy đi.”
Cảnh sát phụ trách ghi chép rời khỏi phòng, người còn lại nhìn Nghiên Ca không hề chớp mắt: “Có Cổ, dựa theo những gì cô nói, vậy người cuối cùng gặp nạn nhân trước khi anh ta chết có lẽ là cô?”
Nạn nhân?
Nghiên Ca thoáng sợ hãi, bây giờ cô mới hiểu tại sao cô bị đưa tới Cục Cảnh sát. Cô nhìn tấm ảnh: “Ý anh muốn nói anh ta chính là nạn nhân trong vụ án ở Hải Thiên Nhất Hào sao?” “Không sai.”
Nghiên Ca buông tấm ảnh xuống, lắc đầu cười khẽ: “Sau khi anh ta đưa đồ ăn khuya đến phòng tôi thì lập tức rời đi. Lúc đó tôi nói chuyện với anh ta còn chưa quá ba câu. Nếu như muốn điều tra vụ án tình hình cụ thể thì tôi nghĩ các anh chỉ cần trích xuất camera theo dõi hôm đó là sẽ có ngay kết quả thôi.”
Nét mắt của người cảnh sát trở nên kỳ lạ: “Tất cả dữ liệu camera tối hôm đó ở Hải Thiên Nhất Hào đều bị xóa sạch rồi.”
“Cái gì?”
Lúc này, đôi mày của Nghiên Ca nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn ung dung như trước nữa.
Không phải là cô sợ mà là cô đột nhiên nghĩ đến chuyện ở Hải Thiên Nhất Hào, liệu chuyện cô bị người khác hãm hại có liên quan gì với nạn nhân này hay không?
Nếu không tại sao từng chuyện xảy ra lại trùng hợp liên quan đến cô như vậy? “Đội trưởng Lý, điện thoại đây.”
Cảnh sát Tiểu Lưu mang điện thoại của Nghiên Ca đến, thuận tay đưa cho Đội trưởng Lý – người phụ trách vụ án lần này.
Anh hất hàm ra hiệu cho Nghiên Ca: “Đưa cho cô ấy.”
Nhận điện thoại, Nghiên Ca nhìn thoáng Đội trưởng Lý như cảm ơn. Cô lập tức mở điện thoại lên, tìm nhật ký cuộc gọi. Nháy mắt, cô nghiêm túc ngước mắt lên: “Anh ta đưa bữa khuya đến cho tôi là đúng giờ tối.” Đội trưởng Lý tò mò: “Cô chắc chắn thể sao?”
Nghiên Ca tắt điện thoại, nhìn đội trưởng Lý: “Vi sau khi anh ta đưa đồ ăn cho tôi, tôi có mời bạn ăn cùng, thời gian cách nhau chưa đầy hai phút.”
Đội trưởng Lý gật đầu đã hiểu, bảo Tiểu Lưu sao chép lại toàn bộ nhật ký trong điện thoại.
“Vậy sau đó cô có gặp lại anh ta không?”
“Không.” Nghiên Ca nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Anh ta chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường, tôi có chút ấn tượng với anh ta hoàn toàn chỉ vì chuyện tối hôm đó thôi. Dù sao thì tôi cũng không quen biết anh ta. Đội trưởng Lý có thể liên hệ với Tổng cục Hành chính của thành phố G để truy xuất hồ sơ cá nhân, phạm vi hoạt động và những người tiếp xúc với tôi trong thời gian gần đây. Chỉ cần các anh điều tra thử một lần là sẽ rõ tôi nói thật hay giả thôi.”
Nghiên Ca ung dung không chút sợ hãi, nét mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu.
Dù chuyện lần này là tình cờ hay cố ý thì chuyện cô có thể làm bây giờ chỉ có vậy.
Đội trưởng Lý và Tiểu Lưu gần như không ngờ Nghiên Ca rơi vào hoàn cảnh bế tắc thể này còn có thể bình tĩnh dùng lý trí và ngôn từ sắc bén như vậy để phản bác họ.
Suy nghĩ một lát, anh ta đang định mở miệng thì cửa đột nhiên bật mở.
Ba người cùng nhìn sang, Đội trưởng Lý và Tiểu Lưu đứng phắt dậy: “Chào Cục trưởng.”
Cục trưởng Cục Cảnh sát Tân Cảng đích thân đến đây, đội trưởng Lý và Tiểu Lưu nhất thời kích động. “Cục trưởng, chúng tôi đang thẩm vấn nghi phạm trong vụ án mạng ở Hải Thiên Nhất Hào. Đây là biên bản.” Đội trưởng Lý đặt laptop trước mặt Cục trưởng, ánh mắt sắc bén hơi lộ ra vẻ kích động. Xem ra Cục trưởng có vẻ rất chú trọng vụ án lần này.
Đang định mở miệng thì Cục trưởng lại không nhìn hai người họ, còn bước đến trước mặt Nghiên Ca: “Cô Cố, chào cô, chào cô.”
Đội trưởng Lý và Tiểu Lưu mặt đầy kinh ngạc, cằm như sắp rơi xuống đất.
Nghiên Ca cũng sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy bắt tay Cục trưởng: “Cục trưởng, chào ông.” “Chuyện là thế này, cô Cổ, đây có lẽ là hiểu lầm thôi. Từ trước đến nay, Cục chúng tôi điều tra công ty phân minh nhưng lần này xảy ra chút sơ suất nhỏ, họ không làm khó gì có chứ?”
Nghiên Ca chần chừ nhìn hai người Đội trưởng Lý, trong lòng cũng đầy nghi hoặc: “Không có, không có, chỉ là tra hỏi như bình thường thôi.” Cục trưởng thở dài như trút được gánh nặng: “Vậy là tốt, vậy là tốt rồi. Mời qua bên này. Hôm nay lãng phí thời gian của cô Cố, mong cô đừng để ý.”
“Cục trưởng.”
Mắt thấy Nghiên Ca được Cục trưởng đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, Đội trưởng Lý ở đằng sau hô lên một tiếng.
Ai ngờ Cục trưởng quay đầu trừng mắt với anh ta: “Im miệng.”
Ông ta lại nhìn về phía Nghiên Ca: “Cô Cố, lần này cảm ơn sự hợp tác của cô. Nếu sau này cô có bất kỳ manh mối nào liên quan đến vụ án này thì lúc nào cũng có thể thông báo cho chúng tôi.”
Đường đường là Cục trưởng Cục Cảnh sát Tân Cảng lại dùng thái độ nhiệt tình đối xử với cô như vậy, điều này khiến Nghiên Ca không thể hiểu nổi.
Chuyện gì thế này?