Thiên Đường Có Em

chương 141

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Lục Lăng Nghiệp trở nên trắng bệch. Lúc này, khuôn mặt điển trai của anh đã nhuốm sự lạnh lẽo, trở nên u

ám đến đáng sợ.

“Ha ha” Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười ngạo mạn của đối phương: “Lục Lăng Nghiệp, mười hai giờ đêm

nay, muốn cứu mạng cô ta thì một mình mày đến ở nhà kho phía Tây ngoại ô đi.”

Tút tút tút…

Điện thoại bị đối phương đột ngột ngắt máy, sắc mặt Lục Lăng Nghiệp lúc này càng cực kỳ lạnh lẽo đến rợn

người. “Xuống xe, liên lạc với Yến Thất, đảm bảo an toàn cho cô ấy.”

Lục Lăng Nghiệp ra lệnh cho Giản Nghiêm, chiếc xe vừa đỗ bên đường, đôi chân dài của anh lập tức bước xuống

kéo Giản Nghiêm ra, tự mình ngồi vào ghế lái.

“Đại ca, vậy anh định làm gì?”

Giản Nghiêm nhìn biểu cảm của Lục Lăng Nghiệp đang cực kỳ lạnh lùng, trong lòng cũng cảm thấy hoang mang.

“Tối nay, cậu không cần tìm tôi.”

Dứt lời, Lục Lăng Nghiệp đạp chân ga, đánh mạnh bánh lái. Chiếc ô tô xa xỉ đột ngột quay đầu, để lại trên mặt đất

vệt bánh xe ma sát đen sì, lao vút đi như bay.

Giản Nghiêm không dám chậm trễ, cậu ta vội vã xông về phía rạp chiếu phim Tinh Hoa.

Người người chen lẫn nhau, hiện trường rất hỗn loạn, cậu ta biết đi đâu để tìm Yến Thất đây?

Chín giờ tối.

Nghiên Ca mơ màng cổ mở hai mí mắt ra, cô có cảm giác vô cùng đau ở sau gáy. Cô dùng sức cố gắng muốn ngồi

dậy nhưng lại phát hiện mình chẳng thể động đậy nổi.

Nghiên Ca sửng sốt nhìn bốn phía xung quanh, cảnh tượng trước mắt không tài nào làm cô bình tĩnh được.

Chỗ này là một nhà kho cũ nát, có một chiếc đèn hắt ánh sáng vàng leo lét treo ở phía xa xa, lúc sáng lúc tối.

Nhà kho này rất rộng, trên mặt đất bừa bãi còn vứt đầy những hộp bìa giấy và vài tấm lát gỗ.

“Tỉnh rồi à?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên kèm theo cả tiếng vọng do không gian rộng truyền đến tai Nghiên Ca, cô quay

đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói thì bỗng thấy nơi tối tăm dưới ánh đèn phía xa có một người đang bắt tréo chân,

ngồi trên ghế.

Cách ăn mặc này rất quen thuộc, chiếc mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, cả khuôn mặt của người đàn ông như hòa

vào trong bóng tối, Nghiên Ca không thể nhìn rõ dáng vẻ của người ấy.

“Là anh?”

Nghiên Ca có ấn tượng với cách ăn mặc của gã đàn ông này là vì cô vừa gặp gã ta ở phòng chiếu phim số bảy mấy

tiếng trước.

“Ha, trí nhớ của cô cũng tốt thật đấy.”

Thái độ khinh thường cùng với giọng nói được đè xuống thật trầm, trầm đến mức khiến người nghe cảm thấy biểu

cảm của đối phương dường như đang báo hiệu trước mọi thứ đều rất bất bình thường.

Nghiên Ca cúi đầu nhìn lại mình, hai tay bị trói ngược ra sau, trên đầu gối và cổ chân của cô đều bị dây thừng trói

chặt lại.

Cô nghiêng người ngã ra đất, toàn thân tê liệt, có muốn giãy giụa dướn người dậy cũng vô cùng khó khăn.

“Đừng phí công nữa. Tôi nghĩ cô nên cố gắng giữ sức để nói lời tạm biệt với Lục Lăng Nghiệp có khi còn khả thi

hơn đấy.”

Giọng nói âm trầm đầy khinh thường của gã đàn ông khiến trái tim Nghiên Ca giật thót.

Đôi mắt cô lóe lên nỗi sợ hãi, nhưng cô ép bản thân phải bình tĩnh.

Nghiên Ca hít sâu, đè nén nỗi sợ trong lòng xuống, hỏi lại: “Anh muốn làm gì?”

Gã đàn ông không lên tiếng trả lời, đứng lên khỏi ghế.

Động tác của gã ta khiến trái tim Nghiên Ca lại một lần nữa đập thon thót, cô nhìn chằm chằm vào gã, không dám

bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Gã ta đi tới bên chiếc bàn dưới ánh đèn, kéo chiếc cặp xách tay đặt lên bàn. “Lạch cạch”, chiếc cặp được mở ra, gã

lôi ra một khẩu súng giảm thanh rồi chậm rãi vuốt ve nó.

Đôi mắt to tròn của Nghiên Ca hiện lên tia hoảng sợ. Bởi vì khoảng cách khá xa cho nên cô chỉ có thể nhìn thấy mờ

mờ góc nghiêng khuôn mặt của gã đàn ông.

“Cô muốn biết tôi muốn làm gì à? Lát nữa mày sẽ được nhìn thấy thôi.”

Gã đàn ông lạch cạch lên đạn cho khẩu súng giảm thanh, bên môi gã vẫn nhếch lên nụ cười lạnh lùng gian ác. Dưới ánh đèn, gã ta ngắm thẳng súng giảm thanh về phía Nghiên Ca.

Hành động ấy của gã khiến nhịp tim cô không ngừng tăng lên, nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết khiến cô vô thức cuộn mình lại.

“Ha ha ha” Gã đàn ông nhìn thấy Nghiên Ca run rẩy thì càng trở nên hứng thú: “Cô không phải sợ, khẩu súng này không phải chuẩn bị cho cô đâu.”

Dứt lời, gã ta nhét khẩu súng vào cạp quần sau lưng. Chiếc áo hoodie rộng trên người gã vừa khéo che đi hình dạng khẩu súng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio