Sau khi tiễn Ôn Tiểu Nhị và Liễu Sùng Minh rời đi, Lục Lăng Nghiệp vội vã trở lại phòng ngủ.
Anh vừa mở cửa đã nhìn thấy dưới ánh đèn đầu giường ấm áp, Nghiên Ca đang ôm chặt lấy chăn, gương mặt sợ
hãi bất an rơi lệ.
Trong lòng Lục Lăng Nghiệp hơi nhói lên, anh bước vội đến bên giường, ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng: “Đừng
khóc!”
Chưa từng có giây phút nào mà sự yếu đuối của Nghiên Ca lại không làm cho Lục Lăng Nghiệp rối như tơ vò.
Bình thường, cô vẫn luôn nhanh miệng tranh cãi với anh, sóng mặt xinh đẹp lại lanh lợi vậy mà bây giờ đã tựa
như hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt Nghiên Ca.
Đôi mắt mơ màng của cô vẫn toát lên sự sợ hãi và bất lực, dáng vẻ bé nhỏ ôm chặt lấy chắn khiến Lục Lăng
Nghiệp chỉ muốn hòa thành một với cô. Tên Hàn Trạch đáng chết này!
Mày cứ đợi đấy. Cả người Nghiên Ca được anh ôm thật chặt lấy, một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được tiếng nói, ấp
úng: “Chú Út, tôi nằm mơ ..” Giọng điệu của cô mang theo sự run rẩy vụn vỡ, có đôi chút khàn khàn, Lục Lăng
Nghiệp thở dài, anh vươn tay xót xa xoa bên khóe môi sưng vù của cô: “Em mơ thấy gì?”
“Mơ thấy tôi bị bắt cóc, sau đó… bị giết!”
Lục Lăng Nghiệp: “..”
Anh chau mày, ánh mắt sắc bén giữ chặt vai Nghiên Ca: “Nói linh tinh.”
Nghiên Ca ngẩng đầu, cô nhìn sâu vào trong mắt anh, miệng nhỏ bĩu lên: “Chú dữ dằn gì chứ…” Lục Lăng Nghiệp
liếc nhìn đôi mắt của cô đỏ tia máu, đong đầy những giọt nước mắt long lanh, nom vô cùng đáng thương khiến anh
chẳng biết nên khóc hay nên cười.
“Em còn mạnh miệng được thế này hắn là không sao nữa rồi nhỉ?”
Nghiên Ca vùi đầu vào lòng anh, nước mắt không kiếm được, cứ dụi mặt lên áo anh mãi. Một lát sau, cô bỗng ngồi
bật dậy: “Chú Út, Yến Thất đầu? Cô ấy vẫn ổn chứ?”
Mặc dù vẫn còn sợ hãi chưa bình tĩnh lại được, nhưng Nghiên Ca lại nhớ đến trận hỏa hoạn xảy ra ở rạp chiếu
phim Tinh Hoa trước đó.
“Cô ấy không sao cả, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi.”
“O!”
Nghiên Ca gật đầu, sau đó lại ngây ngốc, không động đậy trong lòng Lục Lăng Nghiệp. “Em ngốc rồi à?” Cảm giác
được cảm xúc của cô đã dần ổn định, Lục Lăng Nghiệp nhẹ nhàng hỏi cô. “Chú Út, tôi thực sự cho rằng mình chết
chắc rồi… Thật đó! Lúc đó tôi nghĩ rất nhiều, còn cảm thấy rất nuối tiếc nữa.” Lục Lăng Nghiệp nghe Nghiên Ca
đang chủ động nói về cảm nhận của cô, anh xoay người dựa vào đầu giường, để cho cô nằm dựa trên ngực, thuận
miệng hỏi cô: “Em thấy nuối tiếc cái gì?”
Nghiên Ca nghiêng mặt dựa vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn, nói ra những lời khiến người khác
cũng phải kinh ngạc: “Nếu tôi chết thật thì đến cả di chúc tôi cũng chưa kịp viết nữa. Chú nói xem như thế thì đáng
tiếc biết bao. Tôi còn nhiều việc chưa kịp dặn dò như thế, còn có…”
Nói đến cuối, giọng nói của Nghiên Ca càng lúc càng nhỏ, lí nhí mãi trong cổ họng.
Cảm xúc không ổn định, thiếu chút nữa cô đã thốt ra khỏi miệng rồi.
Lục Lăng Nghiệp ôm chặt lấy cô, nói: “Tôi sẽ không để em chết đầu. Cho dù có chết, tôi cũng sẽ đi cùng em.”
Trái tim Nghiên Ca run lên, đôi mắt cô long lanh đầy nước không thể tin được nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út?”
Lục Lăng Nghiệp nhướng mày, nhìn cô với bộ dạng không vui: “Em không tin à?” “Ừm! Không tin!”
Lục Lăng Nghiệp: “…”
Dứt lời, Nghiên Ca lại một lần nữa áp mặt lồng ngực anh, Đấu tranh trong chốc lát, cô lại tự vươn tay ôm lấy vòng eo anh.
Cơ thịt vùng thắt eo rắn chắc, sau khi có dán chặt vào anh, cơ thể Lục Lăng Nghiệp cũng không kiềm chế được trở nên căng cứng.