Nghiên Ca cúi đầu nhìn mặt nước thỉnh thoảng lại sóng sánh từng vòng gợn nước trong cái ly trên tay, khóe môi nở
nụ cười khổ.
Cô vẫn không thể khiến lòng mình tĩnh lặng như mặt hồ.
Cho dù cô có thể chờ đến khi Lục Lăng Nghiệp đích thân giải thích với mình, nhưng trước đó, tâm trạng vẫn khó
tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Đặc biệt là khi cả buổi vẫn không thấy anh xuất hiện, điều này khiến trong lòng Nghiên Ca tự nhiên hơi sợ hãi. Cô
không khỏi nghĩ tới những lời Hoàng An Kỳ nói với cô ngày hôm đó. “… Nghiên Ca, lần sau gặp lại, phải nhớ gọi
tôi là Thím Út’ nhé!” Cô ta nói như vậy, nhưng chú Út lại phủ nhận.
Nghiên Ca cố làm việc với tâm trạng rối bời đến giờ tan ca, Yến Thất cũng đúng giờ tới đó cô, nói: “Bé cưng, tan
làm rồi, về nhà thôi.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người cùng xuống lầu. Nghiên Ca mới vừa ngồi lên xe của Yến Thất, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Cô nhìn lướt qua điện thoại, là Thiếu Nhiên gọi đến.
Mày mò hồi lâu, khó khăn lắm cô mới hiểu được cách thức thao tác trên chiếc điện thoại mới này, vừa nhận máy đã
nghe Lục Thiếu Nhiên nói: “Vợ à? Rốt cuộc cũng gọi được cho em rồi. Mấy ngày rồi liên lạc được với em, anh
tường là em không còn nữa rồi chứ.”
Nghiên Ca thở dài, đúng là miệng cho không mọc được ngà voi. “Hai ngày trước em mới mất điện thoại cũ rồi, nên
giờ đổi sang điện thoại mới! Còn chưa biết sử dụng thì anh đã gọi tới rồi!”
Lục Thiếu Nhiên ngừng một lát: “Ồ, thì ra là như vậy? Vợ à, tối nay em có rảnh không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Về nhà họ Lục một chuyến đi, có chút việc.”
Giọng nói của Lục Thiếu Nhiên bỗng trở nên âm u, trái tim Nghiên Ca bất giác run lên: “Thiếu Nhiên, sao vậy?”
“Em cứ về đi đã, đến lúc đó sẽ biết!”
Dứt lời, Lục Thiếu Nhiên cúp điện thoại, làm Nghiên Ca càng thêm mơ hồ.
Yến Thất đang lái xe cũng nghi ngờ nhìn cô: “Sao vậy?” Nghiên Ca giơ điện thoại, cười khổ: “Thiếu Nhiên bảo chị
về nhà họ Lục một chuyến, nói là có chuyện gì đó!”
“Một cậu ấm cà lơ phất phơ như anh ấy thì có chuyện gì được chứ!” Mặc dù nghe Yến Thất nói vậy, nhưng trong
lòng Nghiên Ca vẫn không yên tâm lắm: “Tiểu Thất, về nhà họ Lục trước đi.” “Chị chắc chứ?”
“Ừ Chắc chắn!”
Vì Lục Thiếu Nhiên bình thường ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, nên Nghiên Ca mới quyết định trở về nhà
họ Lục một chuyến.
Dù sao mấy ngày nay cô vẫn luôn ở Cẩm Lý, đã mấy ngày rồi không về nhà, như vậy cũng không hay cho lắm. Dọc
đường đi, khoang xe trở nên tĩnh lặng.
Nghiên Ca và Yển Thất đều im lặng, một người tập trung lái xe, còn một người như đang đi lạc vào cõi thần tiên.
Hai mươi phút sau, nhà chính nhà họ Lục đã xuất hiện ngay trước mắt họ.
Yến Thất lái xe vào khúc cua, lập tức nhìn thấy chiếc Bentley đang đỗ ngay trước cửa nhà họ Lục.
Biển số xe màu đỏ đen, là xe của bên quân đội.
Yến Thất thuận tiện đỗ xe ngay sát bên phải cảnh cổng sắt của nhà họ Lục. Sau đó, cô ấy và Nghiên Ca đi vào nhà
bằng cửa sau. Đài phun nước trước căn nhà ba tầng vẫn đang phun nước, còn chưa tới gần cửa nhà đã nghe thấy
một tràng cười nói vui vẻ vọng ra từ bên trong.
Nghiên Ca không hiểu vì sao mình lại có một cảm giác như vậy. Nhưng nghe tiếng cười nói trong phòng lại khiến
cố có suy nghĩ này.
Cô lắc đầu bật cười, quả nhiên trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện kia, ngay cả cảm giác cũng thay đổi. Nghiên
Ca điều chỉnh lại tâm trạng, đôi mày xinh trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hơi giãn ra. Cô nở nụ cười nhẹ, sau đó
dẫn dắt Yến Thất vào phòng khách.
“Như thể được đó, cuối cùng hai nhà chúng ta cũng bàn chuyện cưới hỏi rồi.”
“Chị dâu, chị đừng chọc em.”
Giọng điệu hết sức phấn khởi của Lê Uyển và giọng điệu đầy thẹn thùng của Hoàng An Kỳ truyền tới. Thoáng
nghe vậy, Nghiên Ca như bị sét đánh.
Chính tại cô nghe thấy Hoàng An Kỳ gọi Lê Uyển là chị dâu, cũng nghe được ba chữ “chuyện cưới hỏi”.
Yến Thất nghe vậy cũng biến sắc, lập tức quay sang nhìn Nghiên Ca ở bên cạnh, thấy nụ cười khó khăn lắm mới
nặn ra được lại cứng đờ trên môi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần dần trắng bệch, cô ấy vội vàng nắm lấy tay cô:
“Nghiên Ca, đi vào trước rồi nói sau.”
Nghiên Ca liếc đôi mắt đờ đẫn nhìn sang, ngơ ngác nhìn Yến Thất. Cô khẽ cắn cánh môi nhỏ nhắn: “Ừ.”.
Hai người cùng đi qua huyền quan, đứng ở cửa phòng khách, đưa mắt nhìn xung quanh, người trong nhà họ Lục đều có mặt đông đủ, bao gồm cả chú Út.
Mà Hoàng An Kỳ lại ngồi bên cạnh Lê Uyển, hai người nắm tay nhau trông vô cùng thân thiết.
Trong phòng khách vốn đang cười nói vui vẻ, nhưng thấy Nghiên Ca xuất hiện lại hơi lặng lại.
Lục Thiếu Nhiên là người đầu tiên nhận ra sự lúng túng của Nghiên Ca, anh ấy đứng dậy, nhiệt tình đi tới: “Vợ à, rốt cuộc thì em cũng tan làm rồi, có mệt không? Anh nhớ em lắm đó!”