Yến Thất liếc xéo anh, chau mày than thở: “Lục lão đại, anh làm vậy có đúng không?”
“Ừ”
“Anh không sợ rằng…” Lục Lăng Nghiệp vứt đầu lọc thuốc lá xuống đất, di mạnh chân dập lửa: “Cô ấy sẽ hiểu
thôi.”
“Chậc… chậc… chậc… anh lấy đâu ra tự tin như thế? Anh không nhìn thấy biểu cảm khủng hoảng của chị Nghiên
Ca vừa rồi à? Cẩn thận anh lại tự đào mồ cho mình đấy!”
Yến Thất vừa nói xong, Lục Lăng Nghiệp đã quét ánh mắt lạnh lùng nhìn, cô vội giơ tay làm động tác kéo khóa
miệng lại, im thin thít.
Trên tầng ba, Nghiên Ca đang ngồi trên giường, nước mắt ngắn nước mắt dài đua nhau lăn trên má, từng giọt
từng giọt rơi xuống.
Lục Thiếu Nhiên quỳ trước mặt cô, trong mắt xót xa vô hạn, một lát lại thở dài dỗ dành: “Vợ ơi, vợ à, em đừng
khóc nữa.”
Nhưng đáp lại anh ấy lại vẫn chỉ có tiếng thút thít cổ nhìn lại nhưng không được của Nghiên Ca.
Lục Thiếu Nhiên bắt lấy bàn tay lạnh buốt của cô, nói: “Vợ ơi, hay là em chửi ra mấy câu đi? Mắng chửi anh cũng
được, đừng nhịn nữa. Em xem mặt em đỏ như mông khí rồi kia kìa. Xấu xí lắm!”
Nghiên Ca thở không ra hơi, cổ nhịn khóc xong lại nấc lên.
“Được rồi, được rồi, không phải mông khỉ, em đẹp lắm, đẹp chết đi được. Ối trời ơi là trời, cực kỳ xinh đẹp!” Lúc
này, Lục Thiếu Nhiên cứ cảm giác như mình là một ông bố đang dỗ dành con gái đang khóc nhè vậy.
Mắt nhìn thấy Nghiên Ca khóc đáng thương như vậy, nhưng bản thân lại chẳng làm gì được cho cô, anh vừa xót xa,
lại vừa bất lực.
Ngay từ lúc đón Nghiên Ca từ Cẩm Lý, anh đã biết giữa cô và chú Út không chỉ có quan hệ đơn giản là chủ cháu
nữa rồi.
Nhưng anh đầu để ý chuyện này chứ?
Nghiên Ca có thể chấp nhận sự thật anh là người đồng tính vô điều kiện, đương nhiên anh cũng rất vui khi thấy cô
tìm được hạnh phúc của mình
Lục Thiếu Nhiên cũng biết khó khăn lắm chú Út nhà mình mới nảy sinh tình cảm với một người phụ nữ, nhưng từ
sau khi Nghiên Ca và chú Út tiếp xúc càng lúc càng nhiều, anh cũng nhìn ra được nụ cười trên khuôn mặt chú Út
cũng càng ngày nhiều hơn, thấy vậy anh cũng yên tâm hơn phần nào.
Nửa năm trước, lúc kết hôn với Nghiên Ca, anh vốn rất áy náy.
Hơn nữa, nửa năm trở lại đây, chuyện tình cảm của anh và Quý Thần bị giới truyền thông bất chấp khơi ra cũng
khiến cho Nghiên Ca tự dưng trở thành đối tượng để người ta nhạo báng. Chung quy thì xã hội này vẫn rất bảo thủ
cổ hủ. Thử hỏi, người thường có mấy ai chấp nhận được sự thật chuyện chồng mình là người đồng tính cơ chứ.
Cho dù lúc đầu anh và Nghiên Ca kết hôn cũng chỉ là vì mục đích riêng, cho dù giữa hai người không hề có tình
cảm yêu đương, nhưng cũng vì thế mà thứ tình cảm thân thiết như máu mủ ruột già cũng ngày càng sâu đậm.
Anh đau lòng cho Nghiên Ca bị người đời chỉ trỏ sau lưng cho nên mới cố hết sức mình đối xử tốt với cô.
Nhưng chuyện hôm nay cũng khiến cho Lục Thiếu Nhiên rất bất ngờ. Đặc biệt là nhìn thấy phản ứng lúc ấy của
Nghiên Ca, anh càng tin chắc rằng giữa chủ Út và cô có mối quan hệ không hề bình thường.
Lục Thiếu Nhiên nắn bóp hai tay của Nghiên Ca, nhìn từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt
cô, nhỏ xuống mu bàn tay hai người mát lạnh.
“Vợ à…”
Nghiên Ca chẳng còn tâm trạng giữ gìn hình tượng nữa, cô sụt sịt mũi, nói: “Thiếu Nhiên, hức… Em muốn yên
tĩnh!”
“Yên tĩnh là ai?” Lục Thiếu Nhiên vừa nói đùa, lại thấy khóe mắt Nghiên Ca đỏ ửng, anh vội giơ hai tay đầu hàng:
“Được, được, được! Em muốn yên tĩnh thì cứ yên tĩnh đi, anh đi ra đây, được chưa? Anh ở ngoài phòng khách, nếu
có chuyện gì cần hoặc nếu em muốn nói chuyện thì cứ gọi anh, nhé?” Nghiên Ca gật đầu, nước mắt đong đầy nơi
khóe mắt theo động tác này của cô cũng rơi lã chã theo.
Lục Thiếu Nhiên vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Nghiên Ca, nhìn cô như vậy anh ấy thực sự không yên tâm được, trước
lúc ra khỏi phòng vẫn còn dặn dò: “Vợ à, em tuyệt đối đừng nghĩ quẩn nhé. Em phải nhớ rằng Sơ Bảo còn đang ở
nước Pháp đấy.”
“Hu hu hu…”
Vừa dứt lời, Lục Thiếu Nhiên lại trợn mắt cứng miệng nhìn Nghiên Ca nằm sấp xuống giường gào khóc thảm thiết,
trong lòng anh nghẹn cứng, không nhịn được tự vả cho mình một cái.
Ai bảo mày mồm thổi thế chứ! Tự dưng lúc này rồi còn nhắc đến Sơ Bảo, chẳng phải lại càng khiến Nghiên Ca đau
lòng hơn sao.
Lục Thiếu Nhiên đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại, anh ngồi ở phòng khách mà cảm xúc mãi thấp thỏm không
yên.
Lúc anh biết được tin chủ Út muốn đính hôn với Hoàng An Kỳ cũng khó chịu như nuốt phải nhặng vậy.
Cho dù chẳng phải là Nghiên Ca, nhưng ít nhất cũng đừng đính hôn với Hoàng An Kỳ chứ.
Người phụ nữ ấy chỉ thích làm bộ làm tịch, tác phong ưỡn ẹo, trước mặt người lớn thì tỏ ra ngoan ngoãn lắm, anh
không ngờ mắt chủ Út lại mù mờ đến mức độ này.
Lục Thiếu Nhiên ở phòng khách cứ thở ngắn than dài, Nghiên Ca trong phòng lại đau đớn không thiết sống nữa.
Bới cô không hề nghĩ tới mọi việc sẽ thành ra như vậy nên thấy khó chấp nhận được chuyện này.
Cô khóc đến mức lồng ngực đau tức, nhưng cũng không tìm được cách nào để giảm bớt đi nỗi buồn này.
Khác với năm năm trước, lúc đó cô chỉ yêu đương đơn thuần với Bùi Vân Cảnh, khi biết được anh ta phản bội mình
mà qua lại với Mộ Tân Như, trong lòng cô có cảm giác thất vọng và buồn khổ.
Nhưng khi biết được Lục Lăng Nghiệp muốn đính hôn với Hoàng An Kỳ, trái tim cô lại tựa như đang bị dao cắt, máu tươi trào ra đầm đìa, đến hít thở thôi cũng cảm thấy đau đớn. Là yêu hay là thích?
Là thói quen hòa vào xương máu của cô hay là cô đã chìm đắm vào giấc mộng đẹp anh dệt ra?
Nghiên Ca vẫn mãi không phân biệt rõ được, cô chỉ cảm thấy lúc này bầu trời đã sụp xuống rồi.
ANh đã từ thủ thỉ bên tai cô một câu “Ly hôn đi, tôi cưới em”, bây giờ anh lại ôm một người con gái khác trong lòng mà không nói một lời.