Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Chật vật tìm đường hơn nửa tiếng, lúc Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên bước vào quán lẩu nổi tiếng kia thì đã là gần
một giờ chiều.
Không đông khách lắm nhưng vẫn kín phòng, cuối cùng hai người đành chọn một bàn gần cửa sổ ở đại sảnh tầng
một.
“Vợ à, vừa nãy em muốn nói chuyện gì với anh vậy?”
Nghiên Ca băn khoăn cả đoạn đường, mãi đến khi ngồi trong quán lẩu, cô vẫn chưa nói được câu nào.
Lúc này, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên hai người. Khuôn mặt Nghiên Ca trắng nõn, đôi mắt trong trẻo như nước
suối.
Cô nhìn Lục Thiếu Nhiên không chớp mắt, do dự một chút rồi nói: “Mùng hai đầu tháng sau, anh có rảnh không?”
Động tác lướt điện thoại của Lục Thiếu Nhiên dừng lại, mắt lập tức nhìn lịch trên điện thoại: “Ôi chao, mùng bốn
là sinh nhật Sơ Bảo, đúng không?”
Anh vui vẻ reo lên, Nghiên Ca cười nói: “Vâng, may mà anh còn nhớ!”
“Em thật là! Sinh nhật của con nuôi anh, sao anh có thể không nhớ chứ?”
Nói xong, Lục Thiếu Nhiên liền gọi điện thoại: “Alô, Tiểu Dã à, đặt cho tôi hai vé máy bay đi Paris vào ngày ba
mươi nhé.”
“Ừm, đúng, tôi với vợ tôi!”
Nghiên Ca cảm động: “Thiếu Nhiên, anh muốn đi cùng em à?”
Lục Thiếu Nhiên nhíu mày, cười đắc ý nói: “Tất nhiên rồi. Sinh nhật năm nào của con nuôi anh cũng có mặt, năm
nay cũng nhất định phải có mặt! Ngày ba mươi chúng ta sẽ qua đó, đã lâu không được gặp, không biết tên nhóc đó
lớn chừng nào rồi!”
Nghiên Ca mấp máy môi, thở dài nói: “Nếu Sơ Bảo biết anh muốn tới chắc chắn sẽ rất vui!” “Đương nhiên rồi! Anh
là bố nuôi của thằng bé, nó có thể không vui vẻ sao!”
Nhân viên bưng nồi đồng lâu năm và đầy đủ các món ăn lên.
Mắt Nghiên Ca sáng rực lên, nước bọt cũng sắp chảy xuống.
Đâu còn cách nào chứ, món cô yêu thích nhất chính là lẩu đó! Ăn trăm bữa cũng không ngại!
Một lát sau, hai người vừa mới bắt đầu ăn, cửa quán lẩu mở ra, phục vụ đứng ở cửa nói: “Xin chào quý khách!”
Nghiên Ca quay lưng về phía phục vụ, mà Lục Thiếu Nhiên vừa gắp một miếng thịt dê lớn vào miệng, còn chưa
kịp nhai đã giật mình. “Thiếu Nhiên? Sao không ăn đi?!”
Nghiên Ca ăn đến đỏ cả miệng, ngước mắt lên thì thấy vẻ mặt như gặp ma của Lục Thiếu Nhiên, nhất thời cô hơi
khó hiểu. Nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, Nghiên Ca thuận theo tầm mắt của anh mà ngoái lại nhìn, đúng
lúc có tiếng người cười nói: “Cục cưng Nghiên Ca! Khéo quá!”
Yến Thất!!
Nghiên Ca kinh ngạc nhìn về phía giọng nói, kết quả thấy Yến Thất đang đứng ở cửa quán lẩu tươi cười vẫy tay với
cô, mà ở phía sau cô ấy… là Lục Lăng Nghiệp!
Nhìn thấy chú Út, trái tim Nghiên Ca sắp nhảy lên tận cổ họng.
Anh đến rồi ư?!
“Sao vậy, sao vẻ mặt của hai người giống nhau thế?”
Yến Thất đi trước, đứng ở cạnh bàn nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên, mở miệng
trêu chọc.
Ảnh mắt Nghiên Ca dừng trên người Lục Lăng Nghiệp, nhìn bóng dáng vô cùng đẹp trai của anh, không hiểu sao
cô lại muốn khóc!
“Lục lão đại à, hết chỗ rồi, hay là hai chúng ta đành ngồi tạm ở bàn này đi!”
Yến Thất trợn mắt nói dối, trong đại sảnh còn đầy bàn trống nhưng cô ấy lại coi như không nhìn thấy.
Lục Lăng Nghiệp hơi nhíu mày: “Cũng được!”
Nghe vậy, trái tim Lục Thiếu Nhiên như chìm xuống Thái Bình Dương.
Anh ấy lại không muốn ăn nữa mà đặt đũa xuống, bĩu môi chỉ cái bàn trống ở bên cạnh: “Này, bàn trống kia kìa!”
Yến Thất làm như không nghe thấy, nhiệt tình gọi phục vụ lấy thêm bát đũa, hoàn toàn không để ý đến Lục Thiếu
Nhiên. Tìm gan Lục Thiếu Nhiên cũng run rẩy, khóe miệng hơi giật giật: “Chú Út, bọn cháu còn chưa nói chuyện
tâm tình xong! Hai người ngồi đây không thích hợp lắm đâu!” Anh ấy cố ý giận dỗi Lục Lăng Nghiệp, nói trắng ra
là vì chuyện công ty!
Trước ánh mắt phản đối của Lục Thiếu Nhiên, Lục Lăng Nghiệp ngồi xuống bên cạnh Nghiên Ca, anh ưu nhã mở
khăn ăn ra lau tay, giọng nói trầm thấp: “Nói tiếp đi! Không ảnh hưởng gì cả!”
Yến Thất cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, anh muốn nói cái gì thì cứ nói, có em ở đây cũng không ảnh hưởng gì hết!
Nào, hai người tiếp tục đi, để em nghe xem hai người đang trò chuyện tâm tình gì nào!”
Giọng điệu này khiến cho Lục Thiếu Nhiên rất muốn lật bàn!
Anh ấy nghiêm mặt, nhìn Lục Lăng Nghiệp ở phía đối diện, lầm bầm: “Chú Út, công ty bận rộn nhưr vậy mà chủ không làm việc à?
Không sợ doanh thu sụt giảm sao?”
Nói móc trần trụi!
Doanh thu mãi mài là nỗi đau trong lòng Lục Thiếu Nhiên!