Thiên Đường Có Em

chương 220

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Sau khi đưa Nghiên Ca về biệt thự, Yến Thất vẫn chưa hết khó chịu nên cũng không xuống xe. Cô ấy nghênh ngang

lái xe rời đi trong ánh mắt nghi ngờ của Nghiên Ca.

Nghiên Ca đứng ở cửa, nhìn chiếc xe càng lúc càng xa dần rồi thở dài.

Chỉ một lát sau khi xe của Yến Thất rời đi, xe của u Dương Kiệt cũng về đến trước cửa biệt thự.

Lục Thiếu Nhiên xách túi lớn túi nhỏ xuống xe, anh không ngừng cảm ơn u Dương Kiệt: “Chú u Dương, cảm ơn

chủ. Phiên chủ quả rồi!” “Không sao, đừng khách sáo! Mua đồ nhiều như vậy là để tặng cho con cái nhà ai thế?”

u Dương Kiệt liếc nhìn mấy món đồ chơi trong tay của Lục Thiếu Nhiên, đáy mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.

Lục Thiếu Nhiên suy nghĩ một lát, thuận miệng bịa chuyện: “À, cháu mua cho Vũ Phỉ.”

Sắc mặt u Dương Kiệt đanh lại, ông ấy nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Vũ Phỉ… không phải bằng tuổi với cậu à!”

“Vâng, vậy thì sao ạ, dù sao trong mắt cháu nó mãi vẫn chưa trưởng thành.”

u Dương Kiệt: “Vũ Phỉ có thể sử dụng cái cặp sách nhỏ xíu kia sao?”

Lục Thiếu Nhiên cúi đầu, nhìn chú vịt vàng nhỏ bé mà anh ấy đeo khư khư trên cổ từ nãy đến giờ, hai mắt bỗng

sáng rực lên: “À, cái này là mua cho Nghiên Ca nhà cháu. Cô ấy thích vịt.”

u Dương Kiệt: “…”

Sau khi tiễn u Dương Kiêu đi, Lục Thiếu Du đứng ở cửa biệt thự gào to: “Vợ à, mau ra đây, chồng em sắp kiệt sức

rồi!” (D

Nghiên Ca lập tức mở cửa, cô nhìn Lục Thiếu Nhiên bình thường là công tử bột, bây giờ lại khổ cực như vậy đứng

ngoài cửa thì bật cười ha ha.

Ngày , sáu giờ sáng, ở sân bay!

Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên đẩy hai cái va li lớn, nhanh chóng lấy vé và kiểm tra hành lý rồi lên máy bay.

Trong khoang hạng nhất sang trọng, có đầy đủ các vật dụng tiện nghi, ghế ngồi độc lập và không gian khép kín,

giúp hành khách lựa chọn khoang này có thể tận hưởng sự phục vụ đặc biệt.

Nghiên Ca ngồi cách Lục Thiếu một lối đi nhỏ, hai người chỉ nói vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình, đóng cửa kéo

ồ ế ế

VIPngontinh Thể Loại Tìm truyện Tìm kiếm kimlien Nạp VIP

:, // Truyện Thiên Đường Có Em – Chương : Khởi hành đến paris

/

lại, thoải mái ngồi trên ghế. Máy bay cũng nhanh chóng khởi hành đến Paris!

Trước khi tắt nguồn điện thoại, Nghiên Ca đã nhắn tin cho Sơ Bảo. Cô đang rất hào hứng và mong chờ…

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất của tòa cao ốc Thể Mậu. Trong phòng họp, Lục Lăng Nghiệp và tất cả nhân viên chủ

chốt của công ty đang khẩn trương điều chỉnh hạn ngạch đầu tư trong cuộc đấu thầu sắp tới.

Cả phòng họp yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng bút viết và tiếng lật xem tài liệu.

Điện thoại của Lục Lăng Nghiệp vang lên một tiếng “Tinh”, báo hiệu có tin nhắn tới.

Nhưng anh không có thời gian để nhìn sang, vẫn tiếp tục tập trung xem tài liệu.

Năm phút sau, điện thoại vang lên, anh nhận điện thoại: “Nói!”

Trong điện thoại, Cổ Hân Minh nóng nảy nói: “Lục lão đại, có chuyện gì sao? Lần này, Cố Nghiên Ca ra nước ngoài

cũng là do cậu sắp xếp à?” Lục Lăng Nghiệp dừng bút: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Mới vừa rồi thôi! Tám giờ sáng nay khởi hành đến Paris, bây giờ chắc là máy bay đã cất cánh rồi.”

“Một mình cô ấy sao?”

Lục Lăng Nghiệp cất giọng âm trầm, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, anh còn chưa tìm cô để tìm bằng chứng chuyện

đang điều tra, thế mà… cô lại ra nước ngoài!

Cổ Hân Minh họ khẽ một tiếng: “Không phải do cậu sắp xếp à… vậy thì xong rồi! Cô ấy đi cùng cháu trai của cậu.

Cậu nói xem… liệu hai người họ có gì mờ ám không?”

“Cúp đây!”

Lục Lăng Nghiệp thẳng tay cúp điện thoại, mọi người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn gương mặt xanh mát của

anh. Anh đứng dậy: “Cứ tiếp tục đi!”

Lục Lăng Nghiệp trở lại phòng làm việc riêng, anh lấy điện thoại gọi cho Yến Thất.

Rất lâu sau, cô ấy mới nhận điện thoại bằng giọng nói còn ngái ngủ: “A lô, Lục lão đại!”

“Đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp đột nhiên trở nên căng thẳng: “Nghiên Ca đâu?”

“Biệt thự chứ ở đâu!” Yến Thất vừa nói vừa ngồi dậy từ trên giường, cô ấy vuốt mái tóc ngắn: “Lục lão đại, em nói

anh nghe, sao anh làm Nghiên Ca có em bé rồi mà không chịu nói với chúng em!”

Lục lăng nghiệp đột nhiên trầm mặc, mà Yến Thất vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, cô ấy tiếp tục

nói lải nhải: “Hôm qua, chị ấy với cháu của anh thiếu điều muốn mua lại cửa hàng bán đồ chơi của người ta. Anh

thật là không biết suy nghĩ, không định mời chúng em ăn tiệc đầy tháng sao?”

Lục Lăng Nghiệp vẫn tiếp tục trầm mặc, Yến Thất nói xong thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy trừng mắt:

“Lục lão đại? Này, anh có đang nghe không đấy?”

“Dậy đi, đến Thể Mậu!” “Tút tút tút…”

Yến Thất tỉnh ngủ, nhìn điện thoại, lại xảy ra chuyện gì nữa! Đến kỳ mãn kinh sao! Yến Thất xoa xoa đầu vẫn còn

đau nhức sau một đêm say rượu, cô ấy xoay người vén chăn lên, vừa cúi đầu liền gào to.

“Khốn kiếp, quần áo của tôi đâu?”

Yến Thất cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé đang không mảnh vải của mình, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.

Cô ấy rụt cổ, cứng ngắc xoay người, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông kia đang hút thuốc tựa vào đầu

giường, đôi mắt hơi híp lại, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp!

“Fk! Lãnh Mục Dương, sao anh lại ở đây! Anh là đồ cầm thú!”

Lãnh Mục Dương vứt tàn thuốc đi, anh xoay người, đè Yến Thất xuống dưới rồi cất giọng không vui: “Tối hôm qua, ai là người chủ

động hà?”

Sáng sớm, lại là một cuộc yêu nồng nàn mãnh liệt.

Lúc Yến Thất cả người đau nhức chạy đến tòa cao ốc Thể Mậu, gương mặt Lục Lăng Nghiệp đã lạnh lẽo đền đáng sợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio