Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Sở Bảo ôm lấy Lục Thiếu Nhiên bằng đôi tay mũm mĩm, đôi mắt to vô tội thoảng lộ vẻ gian trả: “Bố nuôi, con muốn
xem Trường Thành trông như thế nào!”
Lục Thiếu Nhiên không thèm suy nghĩ đã trả lời: “Không thành vấn đề, bố nuôi lập tức dẫn con đi xem Trường
Thành!”
“Thiếu Nhiên…”
Nghiên Ca ở bên cạnh bất đắc dĩ gọi anh, anh đúng là điên rồi! Không đợi Lục Thiếu Nhiên kịp phản ứng, Sơ Bảo
đã vui vẻ cười tươi như hoa trong lòng anh: “Bố nuôi, quyết định như thế nhé! Bố nuôi không được lừa gạt người
ta đâu, nếu không sẽ có tóc bạc đấy!”
br>Lục Thiếu Nhiên chớp mắt, muốn đổi ý: “Con trai, việc xem Trường Thành này.” “Bố nuôi!” Sơ Bảo lập tức
rưng rưng nước mắt: “Bố nuôi lừa con?”
Trông cậu bé vô cùng đáng thương, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng bắt đầu run run.
Lục Thiếu Nhiên lập tức đau lòng không thôi: “Không lừa, không lừa, không phải chỉ ngắm Trường Thành thôi à,
bố nuôi dẫn con đi!”
“Bố nuôi, con biết bố nuôi là tốt nhất mà! Vậy lần này hai người nhất định phải dẫn con đi cùng đấy!”
Sơ Bảo lập tức nín khóc mỉm cười, thay đổi sắc mặt nhanh đến mức Lục Thiếu Nhiên phải ngơ ngác! Anh vã mồ hôi
nhìn Nghiên Ca, ngại ngùng cười một tiếng: “Cái này… trẻ con mà, có nguyện vọng cũng là chuyện tốt!” Nghiên Ca
đỡ trán thở dài, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Cô biết Sơ Bảo vẫn luôn muốn về nước cùng mình, nhưng tình hình
bây giờ thật sự rất khó thực hiện.
Chưa nói đến vấn đề hộ khẩu, với thân phận địa vị của cô bây giờ, dẫn thằng bé trở về nên giải thích thế nào đây?
Sơ Bảo cũng không quan tâm đến Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên đang trao đổi bằng mắt, cậu bé leo xuống khỏi
người Lục Thiếu Nhiên, sau đó hí hửng chạy đến bên cạnh Nghiên Ca, vòng đôi tay ôm lấy chân cô, ngẩng đầu
nhìn cô, hỏi bằng giọng điệu non nớt: “Mẹ, lần này có thể dẫn con theo được không?”
Một nhà ba người, trông rất vui vẻ hòa thuận, Ophy cũng lặng lẽ đi vào phòng bếp, nấu mấy món ăn cho bọn họ.
Nghiên Ca ôm Sơ Báo vào lòng, không trả lời thằng bé mà chỉ hai va li dưới đất: “Cục cưng, đây đều là quà bổ nuôi
tặng con, có muốn xem thử không?”
Sơ Bảo cúi người trong lòng cô, nghiêng đầu tỏ vẻ không biết làm sao: “Vậy được, xem thử đi ạ!”
Nghiên Ca nhìn dáng vẻ như vô cùng đắn đo của Sơ Bảo, không nhịn được nhìn Lục Thiếu Nhiên bằng ánh mắt
châm chọc. Dù Sơ Bảo mới bốn tuổi, nhưng thằng bé rất ít khi thấy hứng thú với mấy món đồ chơi của trẻ con.
Ngược lại, cậu bé rất có thiên phú với mấy thứ điện tử phần mềm, có lẽ là do ảnh hưởng bởi con trai cả Simon của
Ophy.
Simon là một thiên tài máy tính, lúc học cấp ba đã thường xuyên xâm nhập vào hệ thống máy tính của người khác.
Chính vì thế, Simon còn chưa học xong đại học đã được Cục An ninh nước M đặc biệt mời đến Washington DC làm
việc cho bọn họ.
Từ nhỏ Sơ Bảo đã đi theo anh ấy, lâu ngày cũng nảy sinh hứng thú với những thứ này, dù không đạt đến trình độ
như Simon, những kỹ thuật ngày càng phát triển cũng khiến cậu bé rất thích những thiết bị điện tử kia.
Nghiên Ca thật lòng cảm thấy mình nợ Sơ Bảo, cho nên chưa từng cấm cản thằng bé làm những gì mình thích.
Lục Thiếu Nhiên cũng chiều theo sở thích của cậu bé, lần này còn mua cho Sơ Bảo không tì sản phẩm điện tử mới ra
mắt!
Nghiên Ca đứng bên cạnh nhìn Lục Thiếu Nhiên lấy IPad và laptop trong vali ra đưa cho Sơ Bảo như dàng bảo vật,
ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Lúc này, cô thoáng thấy Ophy ở trong bếp nhìn mình, như muốn nói gì đó.
Nghiên Ca không nghĩ nhiều, đi vào kéo tay bà ấy: “Ophy, một lần nữa cảm ơn thím đã chăm sóc Marco giúp
cháu!”
Ophy cười lắc đầu: “Season đừng khách sáo, thằng bé cũng coi như cháu trai của thím! Đừng khách sáo.”
Nghiên Ca gật đầu, đảo mắt nhìn bánh ngọt để trên bàn bếp, đang muốn cầm một miếng lên nếm thử thì Ophy lại
cất lời: “Season…”
“Sao ạ?”
Nghiên Ca dừng lại, nhìn bà ấy bằng ánh mắt khó hiểu. “Xin lỗi, có lẽ… thím không thể chăm sóc Marco giúp cháu
nữa rồi!” Nghe vậy, Nghiên Ca ngạc nhiên: “Ophy? Sao vậy ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Marco
không nghe lời sao?” Ophy vội lắc đầu: “Không phải không phải! Cháu cũng biết đó, mấy đứa Simon vẫn luôn ở
nước M. Bây giờ thím lớn tuổi rồi, lại sống một mình ở Paris, cho nên chúng nó rất không yên tâm, bây giờ đang
định
cho thím di dân sang nước M…”
“… vâng, là thể sao.” Nghiên Ca ngạc nhiên đến mức nói không nên lời. Đây là một chuyện tốt với Ophy, nhưng cô hơi bất ngờ.
“Season, nếu cháu đồng ý, thím có thể dẫn Marco đến nước M luôn. Nhưng nếu di dân, e rằng…”
Ophy còn chưa dứt lời, sắc mặt Nghiên Ca đã trở nên tối tăm.