Thiên Đường Có Em

chương 238

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

Đến tận bây giờ, Nghiên Ca vẫn còn nhớ mãi!

Khi đó, cô coi Mộ Tân Nhu như người bạn thân tốt nhất của mình, cùng ăn cùng ở, chia sẻ tất cả bí mật với cô ta.

Lần đầu tiên cô và Bùi Vân Cảnh gặp nhau, quen biết Bùi Văn Cảnh, yêu đương với Bùi Vân Cảnh, cô ta luôn là

người chứng kiến.

Không ngờ, đến cuối cùng lại tác thành cho chuyện bẩn thỉu này!

Mộ Tân Nhu khóc lóc như mưa, nức nở nói với cô rằng, Bùi Vân Cảnh đợi cô ở khách sạn Cẩm Bá phòng gần

trường học.

Cô không nghi ngờ, cũng không chần chừ gì, cầm ảnh chụp xoay người rời đi. ở phía sau lưng vẫn truyền đến

tiếng khóc của Mộ Tân Nhu, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Khách sạn Cẩm Bá, khách sạn năm sao duy nhất ở gần trường học.

Bởi vì giây phút này cô hít thở cũng cảm thấy đau đớn, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo,

Không chút chần chờ, cô đi đến cửa phòng . Nhìn thấy cửa phòng khép hờ thì đẩy thắng cửa ra, đi vào.

Cô không ngờ, giây phút đẩy cửa đi vào, thứ chào đón cô chính là sự tra tấn như địa ngục.

Trong phòng tràn ngập mùi hoa hồng. Cô hùng hổ đi vào, vừa vào bên trong tất cả mọi thứ trước mắt trở nên mơ

hồ, gáy bị người ta đập mạnh một cái, cô ngất lịm đi.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, trong căn phòng tối đen không nhìn rõ năm ngón tay, có người đang đè trên người cô.

Tư thế của cô bị kìm lấy rất chặt, sức lực mạnh mẽ ngang ngược xâm chiếm lấy cô.

Đau… đau đớn vô hạn!

Cô khóc lóc, cầu cứu, nhưng ngoại trừ tiếng hừ lạnh của đối phương ra thì cô không nghe được gì nữa. Mặc cho cô

có vùng vẫy, giãy giụa thế nào, sức lực của đối phương vẫn như có thể nghiền nát cô vậy. Cơ thể nặng nề đè lên cổ,

đau đến cơ thể chết lặng, thậm chí còn lạc cả giọng. Cô không được ai giúp đỡ, mà còn bị làm nhục không ngừng

nghỉ. Không sai, cô luôn coi đó là làm nhục. Cô không thấy rõ người đè lên mình, chỉ biết sức lực của gã rất lớn,

nắm chặt vai cô, như không biết mỏi mệt mà xông vào khiến cô như thịt cá trên thớt gỗ, mặc người chém giết.

Cô bất tỉnh mấy lần, lại bị đánh thức, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cả người cô như bị đánh nát, như con

rối bị ép chấp nhận tất cả. Cuối cùng, cô chỉ nhớ rõ khi tia sáng mơ hồ chiếu vào từ rèm cửa sổ, cô nặng nề mở mắt

ra xung quanh chỉ còn lại một mình cô Trên giường lộn xộn đến khó coi Những vết máu như xé tan linh hồn yếu

ớt của cô.

Trên bụng còn có vài dấu vết màu trắng.

Cô hét lên như điên, ném mọi thứ xuống giường, dù cả người đau đến hít thở cũng tê dại, cô vẫn dùng quần áo của

mình chà xát mong có thể xóa đi những dấu vết trên người hết lần này đến lần khác.

Cô ôm lấy hai đầu gối của mình, ngồi dưới đất khóc đến ngất đi.

Mùi hương trong không khí làm cô buồn nôn.

Cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi khách sạn thế nào, cũng không để ý đến ánh mắt của người phục vụ khi thấy

quần áo cùng những dấu vết ướt át trên người cô.

Cô không về ký túc xá mà đến nhà tắm công cộng, tắm rửa đến ba lần.

Nhưng mùi hương trên người quá nồng, cho dù cô có dùng bao nhiêu sữa tắm thì vẫn không thể xóa nhòa.

Từ ngày đó trở đi, cô chưa từng trở về ký túc xá của trường học.

Không ai biết cô đi đâu, cũng không ai có thể liên lạc được với cô!

Nửa năm sau, bạn học trong trường mới biết cô đã nghỉ học!

Bùi Vân Cảnh điên cuồng tìm kiếm tất cả những nơi cô có thể sẽ xuất hiện, thế nhưng đều phỉ công!

Suốt nửa năm sau đó, đoạn ký ức ấy luôn xâm chiếm, tra tấn thần kinh yếu ớt của cô cả ngày lẫn đêm.

Cho nên cô căm hận chuyện đó đến độ trở thành bóng ma tâm lý.

Dần dần hoàn hồn từ trong ký ức, mặt Nghiên Ca trắng bệch đi.

Ánh mắt hốt hoảng thất thần nhìn Lục Lăng Nghiệp, vì anh, chuyện đêm hôm đó lại từ từ hiện rõ trước mắt cô.

Gã làm nhục cô cũng dần hợp lại làm một với gương mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp.

Mỗi Nghiên Ca không còn chút tia máu nào, vì chìm sâu vào trong hồi ức mà trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cô quá bàng hoàng, vẫn chưa thể bình tĩnh lại được,

Màn đêm vẫn đẹp như vậy, nhưng trước mắt lại như vực sâu, khiến người ta không nhìn thấy đáy.

Cô muốn nói gì đó, thế nhưng đôi môi run rẩy, không thể nào nói thành lời, đôi mắt chứa đầy nước mắt…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio