Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
“Nghiên Ca thân yêu, hai người cãi nhau à?”
Yến Thất nhìn cô thử hỏi thăm, tốc độ lái xe cũng dần chậm lại.
Nghiên Ca khóc đến không thở nổi, cắn môi lắc đầu, không nói gì cả.
Mà cô càng như vậy, Yến Thất lại càng sốt ruột.
Cuối cùng, cô ấy dứt khoát dừng xe lại ven đường, tiện tay lấy một bọc khăn giấy từ trong hộp đồ ra, đặt lên đùi
Nghiên Ca: “Khóc đi, khóc đi!”
Nghiên Ca đang đau lòng gần chết, đột nhiên nghe được câu này của Yến Thất, cô hơi run lên, nước mắt lưng
tròng nhìn cô ấy, mếu máo trông vô cùng ấm ức.
Yến Thất thở dài, nóng nảy vò rối tóc: “Không thì, chị nói chuyện với em một lát rồi lại khóc nhé?”
Nghiên Ca cụp mắt, yên lặng tiếp tục rơi nước mắt, nhưng cảm xúc đã bình tĩnh hơn trước đó một chút.
Hai người ngồi trong xe trong đêm tối, đã gần mười hai giờ đêm rồi, trên đường không còn một ai.
Không biết khóc bao lâu, ngay cả hít thở Nghiên Ca cũng thấy tổn sức, dưới sàn xe đã chất đầy một đống khăn
giấy.
Cô hít mũi một cái, vành mắt đỏ bừng: “Đi… đi thôi.”
“Đi? Đi đầu chứ! Bây giờ mà đưa chị về nhà, em có thể yên tâm sao?”
Yến Thắt liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nghiên Ca, cô chống tay vào vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt Nghiên Ca lóe lên tia sáng như đang lảng tránh gì đó, đối mặt với cái nhìn chăm chú của Yến Thất, cô hé
miệng, hơi đấu tranh.
“Cục cưng à, có gì mà không thể nói với em chứ? Vừa rồi chị khóc vô cùng đau đớn! Người không biết còn tưởng
rằng Lục lão đại XXX chị nữa đấy!”
Dứt lời, mặt Nghiên Ca lập tức cứng đờ.
Đôi mắt cô lại đong đầy nước mắt, dọa Yến Thất sững sờ ngây ra đó.
Cô ấy vội vàng rút ra một tờ giấy, đưa tới trước mắt Nghiên Ca: “Bà cô của tôi ơi, chị là tổ tông của em, tuyệt đối
đừng khóc nữa, em không nhìn nổi đâu!”
Nghiên Ca dở khóc dở cười trước dáng vẻ này của Yến Thất.
Cô lau khô nước mắt trên mặt và khóe mắt, thở dài một hơi, lúc nói còn mang theo giọng mũi: “Tiểu Thất, cảm ơn
em.”
“Cảm ơn em làm gì chứ? Nếu chị thật sự muốn cảm ơn em thì không bằng nói cho em biết một chút đi, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì rồi!” Yến Thất truy hỏi, Nghiên Ca lại do dự nhìn cô ấy: “Tiểu Thất, có phải em cũng đã sớm biết…
khụ, chuyện năm năm trước đúng không?” Đối mặt với sự nghi ngờ dò hỏi của Nghiên Ca, mặt Yến Thất lập tức
cứng lại. Cô ấy đáp: “À, chuyện đó hả?” Ngay sau đó cô ấy lập tức sửa lời: “Năm năm trước gì cơ? Chuyện gì? Em
không biết!”
Không ổn là nói dối, cô ấy cũng đều thể quản được nhiều chuyện như vậy!
Chuyện dập tắt lửa giận của Nghiên Ca cử giao cho Lục lão đại đi.
Vì cố gắng bảo vệ tình hữu nghị keo sơn của cô ấy và Nghiên Ca, Yến Thất lựa chọn giả ngu!
Nghiên Ca nghi ngờ nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành của Yến Thất, cô thở dài: “Tiểu Thất, thật ra cho dù em có
biết thì chị cũng không trách em.”
Đôi mắt chân thành của Yến Thất giật nhẹ một cái: “Em thật sự không biết! Hay là chị nói cho em nghe một chút đi,
thuận tiện em sẽ phân tích giúp chị. Chị cứ giấu mãi ở trong lòng như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề
gì đâu!”
Yến Thất được huấn luyện đặc biệt của đội Thủy quân lục chiến, năng lực khống chế cảm xúc cũng vô cùng ưu tú.
Có lẽ sự thẳng thắn đó của cô ấy đã làm Nghiên Ca mất cảnh giác, cô ngượng ngùng cười nhẹ: “Tiểu Thất, em có
hiểu cảm giác bị người mình yêu lừa gạt suốt năm năm là thế nào không?” Dứt lời, Yến Thất sững sờ: “Nghiên Ca
thân yêu, em không muốn thử chuyện này đâu. Nhưng mà em muốn biết anh ấy đã lừa gạt chị chuyện gì vậy?”
Nghiên Ca mím môi, khó xử nhìn cô: “Chính là… chuyện đó!”
“Chuyện đó nào?”
“Chính là… ôi chao!”
Nghiên Ca khó lòng mở miệng, chán nản nhìn Yến Thất.
Chỉ một lát sau, Yến Thất lại cười khẽ: “Được rồi, không đùa chị nữa! Ý của chị là, chị có quan hệ với Lục lão đại từ
năm năm trước chứ gì?”
Nghe vậy, Nghiên Ca hơi giật mình, yên lặng gật đầu, nhếch môi nở nụ cười đắng chát: “Ừm!”
“Mẹ nó!” Yến Thất đập mạnh vào vô lăng, giả vờ kinh ngạc, điều này càng làm Nghiên Ca cảm thấy mia mai hơn, cô hỏi lại: “Em
cũng cảm thấy khó mà chấp nhận được, đúng không?”
Yến Thất chớp chớp mắt, tiện tay sờ đầu cô: “Cục cưng à, không sốt mà sao lại nói chuyện mê sàng như vậy hà! Sao đây có thể là
chuyện khó mà chấp nhận được! Đây chính là ông trời có mắt mà!”
Nghiên Ca sững sờ: “Hà?”