Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
“Mẹ, mẹ đi đâu thế?”
“Vợ, em về rồi à?”
Sơ Bảo và Lục Thiếu Nhiên cùng nhìn về phía Nghiên Ca, đèn trong phòng ngủ sáng trưng, hẳn là hai người họ
vốn không ngủ.
Nghiên Ca cụp mắt, khẽ cười một tiếng, quay người giả vờ đi về phía phòng tắm: “Vừa nãy mẹ ra ngoài một chút,
hai người cứ ngủ trước đi.”
Nói rồi, cô càng cụp mắt thấp hơn, khiến Lục Thiếu Nhiên càng thêm nghi hoặc. Anh đứng lên tiến lại gần: “Vợ à,
sao em lại khóc?”
Nghiên Ca liếc nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đang tràn đầy vẻ lo lắng của Sơ Bảo, nhíu mày liếc sang Lục Thiếu
Nhiên, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ấy.
“Cục cưng, con cứ ngủ trước đi, bố nuôi nói chuyện với mẹ một chút!”
Lục Thiếu Nhiên kéo Nghiên Ca ra ngoài, Sơ Bảo nghe vậy lại đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, lạch bạch chạy
ra cửa cản lại: “Không được! Mẹ, có phải ông trẻ lại bắt nạt mẹ không?”
Nghiên Ca: “…”
Sơ Bảo ngẩng đầu dầu môi: “Vừa nãy con thấy hết rồi, người đưa mẹ về nhà chính là ông trẻ. Mẹ, có đúng không?”
Nghiên Ca bất đắc dĩ nhìn “ông cụ non” Sơ Bảo, không khỏi đưa ánh nhìn sang Lục Thiếu Nhiên, anh lúng túng
nháy mắt: “Chuyện là thằng bé bảo đêm nay muốn ngủ cùng em, anh không cản nổi nó nên chỉ đành ở đây đợi em
với nó, khụ… Vừa rồi lại trùng hợp nghe thấy tiếng động cơ, ha ha ha…”
Lục Thiếu Nhiên luôn cưng chiều Sơ Bảo đến mức người ta phải ghen tỵ.
Đôi mắt Nghiên Ca đỏ ửng, ngay cả chính cô cũng không biết lúc này sắc mặt mình khó coi đến cỡ nào. Cô ngồi
xổm trước mặt Sơ Bảo, vuốt ve khuôn mặt bé bỏng của cậu nhóc: “Sơ Bảo, con đi ngủ trước nhé, được không! Đêm
nay mẹ mệt lắm, mẹ cũng muốn nghỉ ngơi!”
Sơ Báo chớp chớp đôi mắt to trong veo sáng ngời, bàn tay mũm mĩm chầm chậm đưa lên khuôn mặt của cô: “Mẹ,
nếu ông trẻ lại bắt nạt mẹ, vậy sau này chúng ta sẽ không để ý đến ông ấy nữa!” Nghiên Ca gật đầu: “Ừm, được,
mặc kệ ông ấy!”
Nghe xong lời này, Lục Thiếu Nhiên vô cùng sốt ruột!
Nhưng ngại Sơ Bảo còn ở đây, anh chỉ có thể kìm nén tâm trạng nôn nóng muốn tỏ tường mọi chuyện. Sau khi dỗ
thằng bé đi ngủ, anh mới kéo Nghiên Ca ra ngoài, trở lại phòng dành cho khách, vừa vào phòng anh đã vội vàng
hỏi: “Vợ à, có chuyện gì vậy? Nhìn mắt em này, hắn là đã khóc rất lâu phải không?”
Nghiên Ca thở dài nhìn Lục Thiếu Nhiên, mệt nhoài ngồi trên giường: “Vâng.”
“Em Vâng là sao? Không giải thích rõ ràng với chủ Út à?”
Nghe được từ chủ Út này, Nghiên Ca bực bội cắn răng: “Chả có gì phải giải thích cả! Chuyện của em, giải thích với
anh ta làm gì!”
Lục Thiếu Nhiên nghẹn họng, suýt nữa nhảy cẫng lên: “Không phải chứ! Sao lại giận dỗi rồi?”
“Bây giờ anh đừng hỏi nữa được không? Dù sao… cứ như vậy đi đã!” Nghiên Ca đang rất không vui, chưa nói được
vài câu đã rời khỏi phòng Lục Thiếu Nhiên. Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ ăn vận chỉnh tề của mình, bực bội cởi áo
ngoài, nằm hắn lên giường, sau khi suy tính kĩ càng, anh gọi cho Lục Lăng Nghiệp.
“Alô, chú Út à!”
“À! Ngủ ngon!”
Anh mới nói hai câu, kết quả chủ Út lại chỉ đáp mấy chữ lạnh như băng, chặn họng anh làm anh không biết phải trả lời thế nào.
Rốt cuộc hai người này làm sao thế hà!