Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Ở một ngôi biệt thự nhỏ cũ kỹ trong nội thành.
Đêm đã về khuya, Nghiên Ca ngồi trên ghế mây trong sân, khuôn mặt cô trầm lặng không chút cảm xúc, chỉ chăm
chú nhìn lên bầu trời mênh mông lấp lánh ánh sao. Cô không ngừng lướt tay trên màn hình điện thoại, đôi mắt
phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Lục Thiếu Nhiên tắm xong mặc một chiếc quần đùi bơi màu đỏ nổi bật, trên người lại mặc một chiếc áo phông
màu trắng rộng thùng thình ngồi trước mặt Nghiên Ca, cũng nhìn lên bầu trời theo ánh mắt cô: “Vợ ơi, trên đó có
chủ Út à?”
Nghiên Ca giật mình, thu lại ánh mắt, liếc qua Thiếu Nhiên, nói: “Sao anh không đi ngủ đi?” Lục Thiếu Nhiên vẫn
cầm khăn tấm trên tay, vừa lau đầu vừa cười gian: “Anh ở bên em mà!”
“Anh thôi đi!”
Lục Thiếu Nhiên tiện tay đặt khăn tắm lên bàn, nhõng nhẽo: “Nghiên Ca à…”
Thiếu Nhiên bỗng đổi sang giọng thâm tình khiến cho Nghiên Ca kinh ngạc: “Anh lại sao vậy?”
Lục Thiếu Nhiên nghĩ ngợi một lát, đôi mắt đảo tròn, nói: “Ngày kia là sinh nhật của Sơ Báo rồi, em định sắp xếp
thế nào?” Nghiên Ca cụp mắt, nói: “Cứ nghe theo thằng bé thôi, bây giờ nhóc con ấy có nhiều ý tưởng lắm, để xem
con thích làm gì chúng ta phối hợp theo là được.”
“Vậy… em định lúc nào về nước?”
Lục Thiếu Nhiên hỏi thăm nhất thời lại khiến trong lòng Nghiên Ca thêm phiền muộn. Cô thở dài, đôi mắt như phủ
màn sương mờ mịt: “Em cũng chưa nghĩ kỹ.” “Chậc chậc! Vợ ơi, lần này em quyết tâm đấu tranh với chú Út đến
cùng đấy à?”
“Anh nhắc đến anh ta làm gì?”
Lục Thiếu Nhiên cứluôn miệng nhắc tới Lục Lăng Nghiệp, trái tim của cô cũng thấp tha thấp thỏm không yên.
Đã quyết tâm rồi sao?
Chắc chắn là không rồi.
Chỉ là lúc ấy khi biết được chân tướng, mọi chuyện thật sự vượt quá sức chịu đựng của cô nên cô vốn chưa hề
chuẩn bị tâm lý chút nào Bây giờ bình tĩnh lại tuy trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề nhưng ít nhất không còn
quá kích động như tối qua nữa.
Năm năm trước, người đó là Lục Lăng Nghiệp, điều đó đã vượt mọi khả năng mà cô có thể nghĩ tới.
“Thể… em định lúc nào mới đi gặp chú ấy? Chút tài mọn của Simon, anh thấy cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được ba
ngày thôi. Với các mối quan hệ và thủ đoạn của chú Út, muốn tìm ra chúng ta chẳng khó khăn gì đâu.”
“Em biết mà. Để em… suy nghĩ thêm đã.” Nghiên Ca mệt mỏi bóp trán.
Sao cô lại không biết thủ đoạn của chủ Út chứ, nhưng… cô giận anh!
Vì cớ gì mà năm năm trước cô bị anh “xơi” sạch sẽ, anh thì sung sướng rồi nhưng chỉ có mình cô vẫn phải gánh cái
danh “nhục nhã”, ngày nào cũng hoảng sợ bất an chứ.
Mặc dù cô cũng cảm thấy rất may mắn, nhưng cũng không thể dễ dàng cho qua mọi chuyện như thế được. “Vậy
em nghĩ nhanh lên một chút nhé, được không? Đợi tổ chức sinh nhật cho Sơ Bảo xong, chúng ta về nước đi. Sống ở
Paris này không quen biết ai, buồn chán lắm.”
Nghiên Ca liếc nhìn dáng vẻ hào hứng của Lục Thiếu Nhiên, cô nhướng mày liễu, nói mát: “Anh vội về để tìm Quý
Thần chứ gì?” “Đúng thì có sao nào. Khoảng thời gian anh không ở đó, cậu ấy càng ngày càng quá đáng, chẳng
những quay phim lộ da thịt, đến cá cảnh giường chiếu cũng quay cảnh thật luôn. Mẹ nó chứ, cậu ta đúng là thiểu
đòn mà.”
Nghiên Ca yên lặng nghe hết những lời giận giữ của Lục Thiếu Nhiên, bỗng nhiên mỉm cười.
Cô bùi ngùi thở dài, vươn tay vén những sợi tóc bị gió đêm làm rối ra sau tai, nói: “Vậy đợi tổ chức sinh nhật xong
cho Sơ Báo đi, rồi mình cùng về.”
Mười hai giờ đêm.
Cả ngày nay, Lục Lăng Nghiệp chẳng ăn uống gì, anh chỉ ngồi lặng trong căn biệt thự ở Châteauroux, may mà còn
mở cửa sổ nếu không chắc hẳn phòng khách đã hun toàn mùi khói thuốc.
Cả hộp thuốc đã bị anh hút không còn một điểu.
Yến Thất bị mùi khói thuốc hun đến nỗi chẳng mở nổi mắt, cô bất lực dựa vào ghế sofa, nhìn chằm chằm màn hình
máy tính không ngừng thay đổi trang tin mà hai mí mắt như chỉ muốn xông vào đánh nhau.
Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng Cố Hân Minh đang gõ phím. Yến Thất thở dài, quay đầu nhìn Lục Lăng
Nghiệp: “Lục lão đại, thực ra anh nên chủ động một chút. Sau khi anh tìm được chị Nghiên Ca rồi thì xin lỗi dỗ
dành chị ấy mấy câu, nói thêm mấy câu thật lòng cũng chẳng mất mặt đầu. Anh xem tình hình bây giờ chúng ta bị
động thế nào đi. Nghiên Ca cũng không phải là kiểu phụ nữ chủ động, anh phải mất mấy tháng trời mới khiến cho
chị ấy mở lòng với mình, bây giờ xảy ra hiểu lầm chúng ta có thể đặt mấy thứ tự trọng kiêu ngạo gì đó xuống trước
đã, được không? Vợ quan trọng hơn mặt mũi nhiều
mà.”
Cố Hân Minh nghe xong, nhẹ đẩy cô, nói: “Em nói nhiều quá đấy!”
Yến Thất tiện tay đánh lại Cố Hân Minh: “Cũng tại cái đồ phá đám nhà anh, đêm đó không để Lục lão đại đuổi theo Nghiên Ca nên
mới gây ra chuyện này đấy. Anh còn không biết xấu hồ thò mặt ra à?”
“Haiz, em…”
“Anh câm miệng đi ấy!” Yến Thất trừng mắt nhìn anh ta, vừa quay đầu lại thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi giật mình.