Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Khi Nghiên Ca nhìn vào mắt anh, đáy mắt anh thoáng lóe lên tia sáng, anh bỗng đỡ Nghiên Ca nằm xuống chiếc
giường rộng lớn phía sau.
Nghiên Ca ngạc nhiên hét lên, rồi ngã xuống chiếc giường mềm mại cùng anh, những chuyển động kích thích và
run rẩy khiến cô mơ màng. Anh nói, chỉ có một người phụ nữ là cô.
Ý anh muốn nói là gì?
Năm năm trước, không chỉ có là lần đầu mà đó cũng là lần đầu của anh?
Tâm trạng của Nghiên Ca như bị một màn sương mờ che phủ, mà lúc này cô lại bỗng nhiên vui vẻ trở lại.
Cô tin chắc không có một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được câu nói này, huống chi Cổ Nghiên Ca cố vốn
chỉ là một người bình thường.
Lúc này, Nghiên Ca vẫn đắm chìm trong vui mừng, cô nằm trong vòng tay Lục Lăng Nghiệp, ánh mắt mơ màng
nhìn ngắm khuôn mặt sắc sảo góc cạnh của anh. Lục Lăng Nghiệp ôm lấy cô, môi mỏng mỉm cười, anh giữ lấy gáy
cô hôn nhẹ lên trán, mắt, khuôn mặt… Cuối cùng, đôi môi hai người lại quấn quýt triền miên không dứt, nhưng rõ
ràng Nghiên Ca lại chẳng để tâm được gì nữa.
Cô mím môi tránh khỏi anh, chống người nằm sấp lên người anh muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại bị anh lật
người đè cô xuống.
Chiếc giường lớn lún sâu xuống, cả người Lục Lăng Nghiệp đè lên người cô, Nghiên Ca cổ đẩy anh ra, nói: “Chú
Út, anh dậy đi, em có chuyện muốn nói.”
“Không vội.”
Nụ hôn của anh từ gò má cô bắt đầu từ từ di chuyển. Cả người Nghiên Ca run rẩy đón nhận những cảm xúc mới lạ
lại xấu hổ, khiến cô muốn có mình trốn tránh.
“Chú Út, anh dậy trước đã…”
Lục Lăng Nghiệp đã vùi đầu bên hôm cổ non mịn của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da nhạy cảm, những nơi
môi mỏng của anh lướt qua như đang châm lên từng đợt cảm xúc say đắm, đê mê.
“Lục Lăng Nghiệp, anh xấu lắm, anh tranh ra đi.”
Nghiên Ca gấp gáp muốn tránh khỏi anh nhưng lại càng luống cuống.
Trong cơ thể cô đang trào dâng từng đợt sóng tình lạ lẫm nhưng cũng bay bổng
Chính bởi vì lạ lẫm cho nên mới e sợ không dám tiến lên.
“Nghiên Ca..”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, kích thích cảm xúc từ sâu trong lòng Nghiên Ca.
Cô ngầng đầu thở gấp, cắn răng nói: “Lục Lăng Nghiệp, anh khốn nạn, năm năm trước là anh, bây giờ…”
Nụ hôn nóng bỏng của anh chạm đến thùy tại nhỏ xinh tinh tế của Nghiên Ca, trêu choc cô chìm đắm, cô lại nghe thấy giọng nói
quyến rũ và bất cần của anh: “Xa cách năm năm, anh có khốn nạn thêm một lần nữa cũng có sao đâu…”
Đêm khuya, trong căn phòng tối đen vẫn không ngừng vang lên những tiếng ni non và tiếng thờ gấp dồn dập, gió vờn mây, người
triền miên, chìm trong bề tình..
Chất giọng gợi càm của người đàn ông vang lên: “Cổ Nghiên Ca, anh yêu em!”