Thiên Đường Có Em

chương 269

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

“Cục cưng, em có biết bố em là ai không?”

Sơ Bảo nhướng mày, cười gật đầu: “Biết ạ!” Yến Thất ngạc nhiên muốn rớt cằm, cao giọng: “Em biết á?”

“Bổ nuôi, bổ Simon, bổ Rio, họ đều là bố của em đó!”

Yến Thất: “..”

Em nhiều bổ thật! Yến Thất hơi cảm thán, lắc đầu than thở, cô chợt cảm thấy con đường phía trước của Lục lão đại

thật mịt mù.

Muốn tán đổ được vợ đã khó, bây giờ còn có thêm một thằng nhóc tinh ranh. Thằng bé này còn có rất nhiều bổ nuôi

ở bên ngoài, lại không biết bố ruột ở ngay trước mặt mình!

Yến Thất cảm khái, thật là một vở kịch hay! “Cục cưng, vậy mẹ em đã từng nói với em chuyện của bố không?” Sơ

Bảo mở to mắt, lắc đầu: “Không ạ. Chị Thất, chuyện này có gì quan trọng đâu? Em có rất nhiều bố, thiếu một người

cũng chẳng sao?” Yến Thất: “…”

Không thể nói chuyện tiếp nữa, cô thấy buồn cười quá!

Lục lão đại, anh tự giải quyết đi!

Bốn người Nghiên Ca, Lục Lăng Nghiệp, Yến Thất và Sơ Bảo lên máy bay riêng.

Trên máy bay, Sơ Bảo cứ tò mò nhìn bên này sờ bên kia.

Lần đầu tiên lên máy bay, cậu bé rất hưng phấn.

Nghiên Ca mặt ủ mày chau ngồi bên cạnh Lục Lăng Nghiệp, cúi đầu không ngừng thở dài.

Cô đã chấp nhận sự thật trở về nước rồi, nhưng phía Ophy…

Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng không nói một lời.

Nghiên Ca nghiêng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng của anh, mấy lần muốn mở miệng,

nhưng cuối cùng đều chỉ lặng lẽ thở dài.

Hai nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng bưng trái cây và sâm panh lên, đặt trên bàn dài ở giữa sofa.

Nữ tiếp viên không ngừng nhìn Lục Lăng Nghiệp, cố gắng để mọi cử động của mình đều tao nhã xinh đẹp.

Cho dù thế nào, nếu có thể được anh nhìn một cái cũng là một sự vinh hạnh.

Nghiên Ca đưa mắt nhìn vẻ ái mộ của hai tiếp viên hàng không, cô bĩu môi, trong lòng không được vui lắm: “Xin

hỏi khi nào thì cất cánh thế?”

Tiếp viên hàng không giật mình, vội nhìn về phía Nghiên Ca: “Thưa cô, còn phải đợi một lát, vì anh Lục.” “Đi

xuống đi!”

Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng cất tiếng, thẳng thừng ngắt lời nữ tiếp viên.

“Vâng, vâng, vậy tôi không làm phiền nữa!”

Vẻ mất mát trên mặt nữ tiếp viên như đã kích thích Nghiên Ca.

Cô híp mắt quay đầu, liếc Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, người ta còn chưa nói xong mà!”

Lục Lăng Nghiệp híp mắt lại, kéo tay cô đứng dậy đi về khu nghi ngơi phía sau.

Nghiên Ca không dám lớn tiếng giãy giụa, dù sao Sơ Bảo và Yến Thất vẫn còn tham quan ở khoang phía trước của máy bay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio