Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Nghiên Ca nhìn khuôn mặt lạnh lẽo quen thuộc của Lục Lăng Nghiệp, đột nhiên cô cảm thấy rất xa lạ.
Cơn ác mộng giày vò cô suốt năm năm, cùng với cảm giác áy náy mà cô dành cho anh suốt hai tháng qua, tất cả
đều như một trò đùa nực cười làm sao, tất cả như đang chế giễu cô. Khóe mắt Nghiên Ca rớt xuống một giọt nước
mắt, không giống như mỗi lần cô quật cường cậy mạnh, là sự đau lòng muốn chết vô cùng chân thật.
Vì sao lại là anh?
Vì sao chứ?
Anh chủ động tiếp cận, anh dịu dàng tình cảm, đều là vì chuộc lỗi năm năm trước, hay chỉ đơn thuần là vì anh áy
náy! Nghiên Ca không thể nào suy nghĩ tiếp được nữa, càng nghĩ thì trái tim lại càng đau.
Cảm xúc đã từng vô cùng áy náy lúc này tất cả đều tan thành bong bóng, đâm một cái là vỡ tan.
Nói dối, sự thật?
Thật thật giả giá, nhưng còn có chuyện gì điên cuồng hơn chuyện này chứ? Cô đã từng nguyền rủa hằng đêm, đã
từng oán hận phẫn nộ, thế nhưng kết quả lại là anh. Sao cô có thể chấp nhận sự thật này đây? Nghiên Ca chết lặng
rơi nước mắt, đau đớn khôn cùng, nhưng lại không biểu lộ ra.
Lòng bàn tay của anh còn đang nắm lấy tay cô, Nghiên Ca vô thức rụt về, ánh mắt đầy cảm xúc xa lạ.
Lục Lăng Nghiệp nhíu chặt mày, ánh mắt anh xẹt qua một tia sợ hãi không dễ phát hiện, anh đau lòng nghiêng
người ôm Nghiên Ca vào lòng.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, thật lâu mới phun ra mấy chữ “Xin, lỗi em, là anh!”
Giọng điệu xin lỗi trầm thấp, lộ ra sự quyến luyến và thương yêu!
Nghiên Ca bị anh ôm vào trong lòng cứng đờ, không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, trong lòng đè nén đến
không thể thở nổi, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Lục Lăng Nghiệp ôm lấy Nghiên Ca đang thất thần, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Anh đã cố gắng đền bù sai lầm của năm năm trước. Nhưng yêu cô, chắc chắn không phải là vì áy náy!
“Thả, tối, ra!”
Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn mang theo sự kìm nén của Nghiên Ca vang lên.
Ba chữ này, cứng nhắc mà xa cách. Lực tay của Lục Lăng Nghiệp lại càng chặt hơn: “Nghiên Ca, tất cả đều đã qua.”
“Lục Lăng Nghiệp, anh thả tôi ra!”
Cả người Nghiên Ca căng cứng, cố gắng kìm nén!
Lục Lăng Nghiệp giữ lấy gáy cô, nhẹ vuốt ve mái tóc cô: “Nghiên Ca, là lỗi của anh, năm năm trước… là lỗi của
anh!”
Cô cố gắng đè nén cảm xúc, làm Lục Lăng Nghiệp vô cùng đau lòng.
Chính vì cô chỉ nhỏ giọng thì thào, không hề có cảm xúc kích động nào, điều này khiến cho anh lại càng đau lòng,
Anh chỉ ước có thể nâng niu người phụ nữ nà trong lòng bàn tay mà yêu thương đến già, nhưng cuối cùng sự việc
lại trở thành anh đâm lao đành phải theo lao.
Lục Lăng Nghiệp áy náy, đau lòng, nhưng anh không hề hối hận.
Cho dù năm đó là anh làm sai, nhưng anh chưa bao giờ hối hận vì đã gặp cô, giữ lấy cô!
Nghiên Ca nhằm chặt mắt, nước mắt rơi không ngừng, trái tim đã từng được anh hồi sinh giờ lại mang trăm ngàn
vết thương.
Cho dù đổi lại là ai khác cũng được, cho dù năm đó ông trời rất tàn nhẫn, nhưng cô đã yên lặng chịu đựng nhiều
năm như vậy.
Cuối cùng đi một vòng lớn, mấy câu của anh như một nhát dao đâm mạnh vào lòng cô. Mộ Tân Nhu gì đó, Bùi Vân
Cảnh gì đó, cô đều không thèm để ý.
Vì sao kẻ gây ra cơn ác mộng đen tối kia lại là Lục Lăng Nghiệp, người mà cô cho rằng mình có lỗi nhiều nhất chứ?
Cô còn đáng buồn cười hơn vì cho rằng, mình từng bị người ta cưỡng hiếp, sao có thể xứng với người hoàn hảo
như anh. Kết quả, tất cả đều quay lại vạch xuất phát.
Anh là kẻ đầu sỏ, anh là người tạo ra cơn ác mộng đó.
Nghiên Ca kìm nén đến trán nổi đầy gân xanh, cô lấy nước mắt rửa mặt, anh ngửi mùi hương quen thuộc ở trong
lòng, lúc này cô không còn khống chế được cảm xúc đang đứng trước bờ vực suy sụp nữa.
Nghiên Ca bỗng dưng giãy giụa, khàn giọng gắt nhẹ: “Thả tôi ra, anh thả tôi ra, đừng động vào tôi!”
Cô đẩy Lục Lăng Nghiệp ra, vô cùng chán ghét cái ôm của anh.
Sợ làm cô bị thương, Lục Lăng Nghiệp nhẹ nhàng buông tay, cô đã không chút lưu luyển mà đẩy ra.
Nghiên Ca hoàng hốt đứng lên, cơ thể mành khảnh lúc này lộ ra sự yếu ớt vô cùng.
Cô lào đào hai cái, nhìn xung quanh, hai tay không ngừng vò tóc, thở hồn hển. Cơn ác mộng năm tuổi mười chín, sự thật muộn màng
năm hai mươi bốn tuổi.
Thì ra anh đã sớm biết rõ bí mật mà cô đau khổ giữ kín năm năm! Vậy mỗi lần anh thử tiến tới gần, có phải luôn nhìn cô bằng ánh
mắt chế giễu không?
Anh đã từng bá đạo nuông chiều, lúc đó anh có tâm trạng gì?