Chạy cả ngày nhưng một con thỏ cũng không bắt được, Niếp Kỳ buồn bực ngồi trên mặt đất, Âm Tường không biết làm gì chỉ có thể ngồi xổm bên cậu không ngừng an ủi. Ngó tới ngó lui không hiểu sao lại ngó trúng cái đùi trắng nõn cùng phân thân nhỏ nhắn hồng hồng, theo cái động đậy của chủ nhân mà nhẹ nhàng đung đưa với biên độ rất nhỏ.
Âm Tường hai mắt tỏa ánh sáng nhìn vật nhỏ đáng yêu ở trước mắt không ngừng nhích qua nhích lại, dục vọng của mình bất giác cũng theo đó mà ngẩng cao, tính khí tráng kiện của Âm Tường cũng được phô bày rõ ràng do không có quần áo che lấp.
Niếp Kỳ thấy Âm Tường nhìn mình chằm chằm nhưng không nói gì bèn chồm đến vươn cái lưỡi liếm liếm chóp mũi của hắn, bản thân Âm Tường đang bị dục vọng tra tấn đến không biết phải làm sao thì có thể nào chịu được loại khiêu khích như thế, anh hít sâu một hơi lao đến ôm lấy Niếp Kỳ đè xuống dưới thân, hành động bất ngờ khiến cho Niếp Kỳ vô cùng hoảng hốt.
“Tường, em làm sai cái gì? Đừng đánh em, đừng đánh em!”Nghe tiểu Kỳ gần như khóc thét lên cầu xin tha thứ Âm Tường mới giật mình bừng tỉnh, nhìn lại mới phát hiện Niếp Kỳ bị mình đè xuống đang hoảng sợ run rẩy không ngừng.
Âm Tường ôm lấy đứa trẻ khả ái, đem cậu siết chặt vào trong lòng, chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng cậu giúp cậu thuận khí.
“Đừng sợ, tiểu Kỳ ngoan, cứ hít vào thở ra, thả lỏng, đúng, chính là như vậy, tốt lắm, rất ngoan!”
Nhìn Niếp Kỳ dần dần lấy lại bình tĩnh, Âm Tường không khỏi vì hành động vừa rồi của mình mà cảm thấy hối hận.
“Tiểu Kỳ, tại sao lại sợ anh sẽ đánh em? Có phải trước kia em đã thường xuyên bị đánh?”
“Uhm… trước kia ở nhà mẹ rất thường đánh em, hơn nữa mỗi lần đều nói muốn đem em vứt bỏ, cho nên… cho nên… thực xin lỗi… Tường, em không phải cố ý nói anh đâu… “
Nghe đến mấy lời nói này, Âm Tường không khỏi siết chặt cánh tay hy vọng có thể giảm bớt bóng ma quá khứ đáng sợ trong lòng bé.
“Tường, chúng ta trở về đi, dù sao hôm nay cũng không săn được thỏ, trở về sớm một chút vẫn hơn ~” Niếp Kỳ nhìn Âm Tường ngây ngô nói.
Âm Tường không nói gì, chính là ôm lấy bé nhanh chóng trở về động, Niếp Kỳ thoải mái nhắm nghiền hai mắt lẳng lặng nằm trong lồng ngực ấm áp của Âm Tường, cảm nhận được sự bình yên mà trước nay cậu chưa bao giờ có.
Về tới sơn động Âm Tường nhẹ nhàng đem Niếp Kỳ đặt ở trên giường, tự mình lựa chọn trái cây muốn vì cậu mà chọn ra những trái tốt nhất.
Niếp Kỳ chưa ngủ mà chăm chú quan sát động tác ngây ngốc của Âm Tường, không khỏi bật cười từ trên giường bước xuống, từ phía sau quan sát hành động lựa trái cây của anh.
Sau lưng truyền đến độ ấm cho anh biết Niếp Kỳ đang dần dần dựa sát vào, thế nhưng anh không nói gì mà chỉ tiếp tục chọn lựa trái cây. Bị bỏ lơ khiến Niếp Kỳ bất an khó chịu vặn vẹo, đầu v thỉnh thoảng trước ngực không ngừng ma sát ở vùng lưng mẫn cảm của Âm Tường khiến cho hạ thân anh cảm giác một trận run rẩy.
“Kỳ, đừng đùa nữa, anh… anh không chắc là có thể nhịn nổi đâu!” Âm Tường thở dốc nói.
“Tường, anh làm sao vậy, anh cảm thấy không thoải mái sao?” Niếp Kỳ lo lắng từ trên lưng Âm Tường trượt vòng ra, chuyển tới phía trước xem sắc mặt của anh.
“Kỳ, anh đúng thực là không thoải mái, nhưng không phải trên đầu, mà là ở nơi này ~” Âm Tường kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Niếp Kỳ xuống sờ vào dương vt sớm đã ngóc đầu cao ngất.
“A!” Niếp Kỳ kêu lên sợ hãi thu tay về, mà Âm Tường thì chỉ thở dài lắc đầu đứng dậy đi ra phía ngoài động.
“Tường… anh… đừng đi…em…em có thể…” Niếp Kỳ vội vã chạy lại ôm chầm lấy thắt lưng Âm Tường.