Khi mọi người tấp lập đi, chỉ mình cô dừng lại nơi chốn này.
Một người con gái đã để lại đây quá nhiều kí ức đau thương nhưng vẫn không kìm lòng được mong muốn được một lần trở về.
"Huấn Mạnh Quân...!"
Quỳnh Thy lấy tay che mặt, cô nheo đôi mắt to tròn nhìn lên dải trời xanh rộng.
"Em gái xinh đẹp ơi, có muốn quá giang một đoạn hay không?"
Hà Quỳnh Thy cau mày, cô nheo mắt nhìn chiếc xe bỗng chợt xuất hiện trước mặt, rất nhanh trên môi cô liền hiện nụ cười.
"Hạ Dân Trí!" Cô vui mừng kêu lên, nếu ai không biết tuyệt đối còn tưởng cô nhặt được vàng.
Con xe thể thao xuất hiện trước cửa sân bay đã thu hút không ít người, nay đến người lái xe cũng đẹp trai như vậy lại càng khiến nhiều người để ý tới. Nhưng có vẻ như Hạ Dân Trí không bận tâm đến điều đó, anh vẫn tự nhiên mỉm cười, một nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt điển trai của một người con trai xuất hiện, anh có đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, sóng mũi cao, bờ môi mỏng lại thêm mái tóc màu hạt dẻ càng góp phần tôn lên vẻ điển trai vốn có. Hạ Dân Trí ngoi hẳn đầu ra ngoài xe, anh tinh nghịch nháy mắt nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ: "Không ngờ tới nha, lâu như vậy em vẫn nhớ tên anh, em làm anh cảm động lắm đấy."
Quỳnh Thy bật cười, cô cố tình vỗ một cái thật mạnh lên vai anh, hồn nhiên nói: "Anh cất công làm bạn trai em lâu như vậy, quên anh đâu có được."
Câu nói của cô cả hai người đều hiểu. Đó là kí ức.
Hạ Dân Trí đang vui vẻ, nghe Quỳnh Thy, nụ cười trên môi anh chợt tắt, cô vẫn luôn cứ kín đáo nhắc nhở anh như vậy. Hạ Dân Trí chăm chú nhìn cô ánh mắt phức tạp nhưng rồi anh chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Lên xe đi, anh đưa em về nhà."
Quỳnh Thy nhìn anh, rồi lại nhìn lên bầu trời xanh rộng. Đoạn hít một hơi thật sâu, cô cúi người bước lên xe. Chiếc xe như một con tuấn mã réo lên một tiếng rồi vọt đi mất.
Rời xa bảy năm, em đã về, Mạnh Quân.
"Mạnh Quân, hôm nay anh phải đi thi, đúng không?"
"Ừ, thi xong anh sẽ tới tìm em."
"Được, em ở nhà trọ của anh đợi anh về."
Trên con đường trải dài hai bên là những hàng cây cổ thụ, cái cô gái nằm trên lưng một cậu con trai vẫn luôn miệng líu ríu, cô bé hỏi hết từ chuyện này tới chuyện khác, dường như tất cả những điều cô thắc mắc đều phải có câu trả lời nhưng lại chẳng hề làm cậu bé nổi giận, cậu chỉ mỉm cười xoa đầu cô đầy vẻ cưng chiều. Trên môi họ lúc này là những nụ cười hạnh phúc.
Nghĩ lại những kỉ niệm lúc xưa, trên môi Quỳnh Thy bất giác nở nụ cười. Ngày đó Mạnh Quân và cô vẫn chỉ là những sinh viên đại học xa nhà. Cô gặp anh trong cuộc thi giao lưu bóng rổ giữa hai trường tổ chức. Ấn tượng đầu tiên của cô về anh là "đó là một người đẹp trai", ấn tượng đầu tiên của anh về cô là... chẳng có ấn tượng gì. Không lâu sau đó cô lại gặp anh trong một lần đi siêu thị. Ấn tượng lần đó của cô về anh... vẫn là đẹp trai, ấn tượng lần đó của anh về cô... ngốc! Tại sao lại nói vậy, haizz, chuyện là hôm đấy cô đẩy xe trở hàng đi sau một người đàn bà. Chớ trêu thay cô đi sau bà ta suốt cả chặng đường trong siêu thị thì không sao, có sao là vừa theo bà ta ra tới cửa thì bị trượt vỏ chuối, bao nhiêu người không gặp, sao tới lượt cô lại gặp phải cơ chứ LÀ TÊN NÀO THẤT ĐỨC NHƯ VẬY? Còn xui xẻo hơn đúng vào lúc cô gặp anh thì cuộc trượt vở chuối bắt đầu. Thất bại thất bại a, vừa đau lại còn vừa mất mặt, nhưng thôi dù sao còn may chán khi anh đã có ấn tượng về cô, dù hơi xấu một chút nhưng có thể tạm chấp nhận. Đến mãi sau này cô mới có dịp hỏi anh thì anh trả lời như sau: "cũng may anh đã kịp có ấn tượng về em" Nghe xong cô sầu não không thôi.
Những kí ức tốt đẹp đó giờ đã không còn lại gì rồi, Quỳnh Thy nở nụ cười nhàn nhạt. Gập cuốn sổ để sang một bên, cô chống tay ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Cô về đây đã được ba ngày nhưng chưa hôm nào bầu trời có sao.
Có người từng nói, mỗi vì sao trên trời là hóa thân của một con người. Nếu là vậy, trên đó sẽ có người mà cô yêu thương chứ?
Trời hôm nay vẫn không sao, từng mảng mây đen ùn ùn kéo về mang trong mình những bồ nước nặng trĩu, chắc đêm nay trời sẽ có mưa.
Rõ ràng rất không muốn trở về mảnh đất nơi đây nhưng cô đã quay lại.
Bảy năm, lẽ ra cô đã có thể sống yên bình, lẽ ra cô đã có thể lãng quên nhưng về đây cô mới biết cô không sao quên được.
Không quên được từng cái nhếch mày, từng nụ cười rạng rỡ của anh. Tất cả những gì thuộc về anh, một chút cô vẫn không quên được.
Là cô vẫn chung thủy hay cô ích kỉ?
Bảy năm cô nợ anh nhưng cô cũng nợ một người khác.
Trong màn đêm tĩnh mịch những giọt nước mắt nặng lẽ rơi.