*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên hai bậc thang cuối của thang máy, màu cam của ánh mặt trời đã rải đầy trên đó.
Ánh sáng mãnh liệt giống như một cục tẩy, tẩy mất bóng tối bao phủ không gian, để lộ màu sắc vốn có của đồ vật.
Ánh mặt trời đi vào trong con mắt màu hổ phách nhạt, khiến Lâm Tam Tửu khẽ nheo mắt lại.
Sau 48 tiếng sống trong bóng đêm, gặp phải ánh sáng mạnh, đúng là không quen cho lắm.
Không chỉ ánh sáng, độ nóng xung quanh cũng tăng cao thấy rõ, sóng nhiệt ngay lập tức ập tới như thể muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tam Tửu, khoảnh khắc đó dường như cả máu cũng bắt đầu sôi trào.
Nếu tối qua không đột nhiên sinh ra một năng lực trụ cột như [Tăng cường thể năng toàn diện], có lẽ cô căn bản không chịu nổi ánh nắng này để sống sót trở về.
Nghe nói năng lực này có biên độ cải tạo rất lớn đối với cơ thể người, giờ thì Lâm Tam Tửu hơi tin rồi.
Cô chớp chớp mắt, cố gắng làm quen với thị giác cao cấp mà năng lực thứ ba mang tới.
Trên mặt đất cách đó không xa, vương vãi đầy vết máu, nước bẩn, dịch mủ và thịt nát màu nâu sẫm, tất cả rõ từng li từng tí.
Cô mới chỉ nhíu mày lại, còn chưa kịp cảm thấy buồn nôn, bỗng nhiên phản ứng lại trước cảnh tượng lúc này.
Lâm Tam Tửu lập tức trợn tròn mắt nhìn, liếc mắt với Lư Trạch bên cạnh, cả hai đều hít lấy một hơi lạnh.
Hôm nay bọn họ đi lên để thu dọn thi thể.
Bắt đầu từ hôm qua, núi xác chồng chất ở đầu thang máy đã bắt đầu mơ hồ tản ra một mùi kì lạ.
Xác chết hư thối nếu như đặt ngay trước cửa nhà, chẳng may bắt đầu lây lan dịch bệnh thì với thể trạng đã được cường hóa của ba người cũng không thể gặp may được.
Thế nên tranh thủ thời điểm ban ngày, ánh mặt trời dữ dội, Lâm Tam Tửu định đưa núi thi thể ra ngoài hỏa thiêu một thể.
Nhưng hiện tại hai người đều trợn tròn mắt, máu bẩn và thịt nát mới thấy đều là thật, nhưng nơi từng chồng chất cả núi xác, hiện giờ chỉ còn lại máu bẩn và thịt nát.
“Đây… Thi thể đâu?” Lư Trạch thì thào, đi tới vài bước.
ngay cả đế giày giẫm lên chất lỏng dơ bẩn hôi thối cũng không nhận ra: “Chẳng lẽ… Đêm qua Khổng Vân hấp thu toàn bộ thi thể rồi à?”
Mặc dù Khổng Vân từng nói, sinh mệnh còn sống mạnh hơn đã chết, nhưng có sẵn một ngọn núi xác như vậy, ai cũng không dám chắc có phải cô ta động lòng tham nên hấp thu hết hay không.
Ánh mắt Lâm Tam Tửu tới tới lui lui, quét vòng quanh vài vòng, vẻ mặt càng lúc càng trắng, giọng nói trầm thấp: “Không phải chị ta.”
“Hở? Sao chị chắc chắn thế?”
“Có vài nguyên nhân.
Thứ nhất, đống xác nơi này ít nhất cũng phải hai ba mươi người, nhưng từ lúc Khổng Vân xuất hiện tối qua đến bây giờ, mới trôi qua mười mấy tiếng… Chị ta không có thời gian làm thế.
Thứ hai, chị ta có thể hấp thu sạch thi thể, nhưng còn quần áo đâu? Quần áo trên thi thể đi đâu hết rồi?” Lâm Tam Tửu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, không nhìn con đường bên ngoài nữa.
Qua cửa kính lớn của trung tâm thương mại, có thể rất dễ thấy đoàn xe tắc trên con đường.
“Nguyên nhân thứ ba là… Cậu nhìn bên ngoài mà xem”.
Lư Trạch nheo mắt lại, lấy “mắt ưng” thăm dò đoàn xe.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cậu ấy đã hiểu được Lâm Tam Tửu muốn chỉ điều gì.
Lúc đi qua đoàn xe vào tối qua, rõ ràng vẫn còn khá nhiều người gõ cửa kính cầu cứu.
Nhưng hiện tại, những chiếc xe đó lại trống không, không có một ai.
Có xe bị đập vỡ cửa, có xe cửa mở ra, Lư Trạch vừa nhìn đã thấy có một chiếc áo sơ mi nam màu xám và quần bò rơi vãi trên đường, một bên tay áo sắn lên một bên hạ xuống, giống như chủ nhân vẫn đang mặc bộ quần áo này thì động tác bị dừng lại.
Lư Trạch có ấn tượng đối với bộ quần áo này, tối hôm qua chúng vẫn được mặc trên người một người đàn ông trẻ tuổi có kiểu tóc hợp thời.
Họ đúng là đã bỏ quên điểm này.
Cả khu phố đều đỗ kín ô tô, phần lớn bên trong đám xe đó, đều có một người sống bên trong.
Chuyện này đối với Khổng Vân không khác gì tiệc buffe cả! Lưu Trạch giật mình rùng mình một cái, cho dù là người đã từng chứng kiến vô số người chết như cậu ấy, cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Hiếm khi Lâm Tam Tửu chửi một câu: “Chị không ngờ, ả ta vậy mà lại… Một tiếng một người sống, thế mà lại xuống tay được!”
“Tí nữa chúng ta ra ngoài xem thử có người sống sót nữa không nhé? Khi đó chúng ta nên tìm cách hành động… Nếu không cứ để mặc họ ở bên ngoài, chị lo đêm nay Khổng Vân sẽ lại tìm tới.” Lâm Tam Tửu cáu kỉnh nói.
Phát ra một tiếng thở dài, Lư Trạch cau mày, thu hồi ánh mắt, cố gắng không suy nghĩ Khổng Vân lừa từng chiếc xe mở cửa bằng cách nào, ép bản thân tập trung tinh thần vào việc lạ trước mặt.
“Kì lạ thật.
Nếu không phải Khổng Vân, vậy những thi thể này đi đâu rồi?”