Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc đầu Trần Mặc nghe lính gác gọi điện thoại nói có người tìm còn tưởng là ai, nhưng lúc chuyển qua góc nhìn đến một hình dáng cao gầy, trong khóe mắt liền cảm thấy ấm áp một chút. Lục Trăn một tay để trong túi áo măng tô nghiên đầu hút thuốc, đồng phục lục quân khác với đồng phục cảnh sát võ trang, cái khác biệt này khiến gió lạnh thổi vào mặt Trần Mạc đau rát.

Anh em của mình. Anh suy nghĩ, tuy là hiện tại những người này cũng là anh em, nhưng cũng không giống cùng nhau đổ máu, cùng nhau sinh tử.

Lục Trăng nhìn thấy anh từ xa liền vẫy tay khoa trương, dụi tàn thuốc ném vào thùng rác ven đường.

"Ôi, nhìn một cái... Trần đội trưởng..." Lục Trăn giang hai tay, tươi cười như ánh mặt tháng năm trời sáng lạn.

Trần Mặc không tự giác đi đến gần, Lục Trăn hơi ngạc nhiên, trong trí nhớ của anh, Trần Mặc chưa bao giờ chủ động tiếp xúc thân thiết với ai, nhưng mà anh cũng phản ứng nhanh, kìm nén vỗ vỗ bả vai Trần Mặc "Đã lâu không gặp."

"Ừ" Trần Mặc cảm thấy hôm nay thực lạnh, cái lạnh mùa đồng khiến xoang mũi sụt sùi, anh cúi đầu hỏi "Có việc gì?"

"Tôi đi lên phương Bắc, đội trưởng kêu tôi trên đường mang cho cậu vài thứ." Lục Trăn cười hì hì chỉ vào hộp giấy bên chân.

"Cậu đi đến chổ nào của phương Bắc?"

"Ặc, Bắc Kinh. Bí mật, không thể nói."

"Thứ gì vậy?" Trần Mặc nhìn anh ta, tiện đường.

"Ôi, Trần đội trưởng, cậu chờ một chút mới kiểm hàng, trước tiên chúng ta kiếm chỗ ngồi một chút được không? Nơi này gió lớn, cậu đang huấn luyện kháng lạnh à." Lục Trăn khom lưng ôm cái hộp lên, Trần Mặc nghĩ nghĩ, dẫn anh ta đến quán cà phê Nhân Gian.

Đây là lần đầu tiên không phải thứ mà Miêu Uyển gặp được anh, điều đó giống như một món quà bất ngờ, khiến cô mừng rỡ không thôi.

Trần Mặc dẫn Lục Trăn ngồi vào chỗ quen thuộc, Lục Trăn nhìn nhìn xung quanh, cười "Thật là biết thưởng thức ha, biết đến quán cà phê uống cà phê. Đúng rồi, cậu không phải không uống cà phê sao?"

Miêu Uyển vừa đem thực đơn tới, Trần Mặc trực tiếp đưa qua cho Lục Trăn, nói khẽ "Chocolate nóng."

Lục Trăn phì cười ra tiếng, hơi nghiêng mình quay đầu nhìn ánh mắt Miêu Uyển nói "Expresso."

Anh ta nhìn đôi má ửng hồng của Miêu Uyển, trong ánh mắt cô có chút khó xử, cười tít mắt, lại nói thêm một câu. "Cô bé, làm ngon một chút tôi mới có thể đến nữa nha."

Miêu Uyển "a" một tiếng, tươi cười ngọt ngào.

Lục Trăn nhìn người đối diện cực kỳ vừa lòng, bị mình nhốt vào rừng sâu núi thẳm xa cách giang hồ nhiều năm, công lực vẫn còn, sức hấp dẫn vẫn chưa mất, thật đáng mừng.

Miêu Uyển trở vè thì thầm to nhỏ với Mạt Mạt.

"Tớ cảm thấy người kia rất đẹp trai đó. Cười rộ lên thật đẹp mắt."

"Có phải không, vẫn là Trần Mặc đẹp trai hơn."

"Cắt, cậu nói Trần Mặc đẹp trai hơn anh ta ở chổ nào, lông mi, mắt, mũi, miệng....?"

"Người cũng có thể cắt thành từng khối ra so sánh sao, tớ cảm thấy được, anh ấy có khí chất, khí chất hiểu không? Khí chất." Miêu Uyển nắm tay.

........

"Thứ gì vậy?" Trần Mặc lấy mũi chân đụng vào hộp giấy.

Lục Trăn nở nụ cười giả tạo, mở ra hai con lông trắng tròn tròn.

"A?..."

"Tháng trước Phú Quý sinh, đội trưởng cho tôi mang một con đi, tiện đường cũng mang cho cậu một con." Lục Trăn cười rộ lên "Nhìn thấy không. Đó là sự tha thiết mong chờ của đội trưởng đối với chúng ta, hai người chúng ta, sinh là chó của căn cứ, chết cũng là chó của căn cứ."

Trần Mặc khom lưng nhìn, tay ve vuốt "Con nào của tôi?"

"Một đực một cái, tự mình chọn."

Trần Mặc chọn đúng là một con chó đực nhỏ, nâng lên trong tay "Vậy thì con này đi."

"Vừa khéo, tôi cũng thích cô nương xinh đẹp."

Miêu Uyển vừa bưng cà phê và Chocolate đến, liếc mắt thấy được, "Y" một tiếng, vẻ mặt dịu dàng vui vẻ.

Lục Trăn đùa với cô "Đáng yêu hen."

Miêu Uyển gật đầu "Nó tên là gì?"

Lục Trăn sửng sốt, quay đầu hỏi Trần Mặc "Tính đặt tên gì?"

Trần Mặc nghĩ nghĩ, không tự giác nhếch môi cười "Hầu gia."

Thiếu chút nữa Lục Trăn phun cà phê ra "Cậu cẩn thận, nó cắn cậu đó."

"Nó không dám." Trần Mặc từ từ nói "Nó cũng không dám cắn cậu."

Lục Trăn tốn hơi thừa lời nhìn trời, nghĩ thầm: Cậu chờ đi.

Vì thế Lục Trăn chép miệng tiếc nuối giống như oán giận "aizzzz, tôi vốn chỉ cậu cái chó sủa đường cái này."

Trần Mặc chẳng hiểu gì cả. (HIx, mình cũng không hiểu)

Lục Trăn bỗng nhiên vui vẻ, cười như hoa nở "Bởi vì tôi tính kêu nha đầu kia là Minh Minh à."

Trần Mặc mờ mịt như cũ, trái lại Miêu Uyển lập tức bật cười, Lục Trăn như nhặt được của quý "Cậu xem không có văn hóa rồi, tiểu cô nương nhà người ta còn hiểu biết hơn cậu."

"Nhưng mà, hai con này không phải cùng một mẹ sinh à?" Miêu Uyển lo nghĩ "Vậy là loạn luân đó."

Lục Trăn choáng váng nhất thời, Trần Mặc không rõ chân tướng, nhưng vẫn mỉm cười, Miêu Uyển bị bộ dáng Trần Mặc nhếch môi kia khiến cho trái tim nai con đập loạn.

Trần Mặc nhìn Lục Trăn lấy thuốc lá trong túi ra, do dự nhìn bộ dáng anh ta, vì thế bất ngờ nói "Khi nào thì bắt đầu hút thuốc, nghiện hả?"

Lục Trăn cười miễn cưỡng một chút "Lâu rồi, cậu không phát hiện thôi, cũng có lúc muốn bỏ, nên chỉ ngửi hương vị cũng được."

Trần Mặc phiền muộn, khoát tay nói "Cậu hút đi."

Lục Trăn cười "Vậy ánh mắt cậu?"

"Không sao cả, hiện tại cũng không quan trọng như vậy."

Hai Đại lão gia ngồi hồi tưởng lại chuyện cũ, nghiêng đầu độ nhìn lên trời, cắn răng nghiến lợi muốn thời gian quay ngược lại, tình cảnh như bây giờ cũng có phần chán ngán, nhưng nếu như anh thật sự đã từng đi lính, vậy thì sẽ biết cảm giác lão chiến hữu gặp lại là gì, bẩn thỉu, oán giận, cảm khái, hoài niệm.

Một quảng đời nhiệt huyết, đầy đắng cay chua ngọt.

Lục Trăn phất phất tay, lại ỡm ờ "Người anh em, nghe nói chuyển chính thức rồi."

"A" Trần Mặc không quá quan tâm chuyện này.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chỉ đáng tiếng anh Giai, cả đời làm đội phó."

"Vậy còn đội trưởng đâu."

"Thì đó." Lục Trăn vỗ đùi "Tiểu tử Hạ Minh Lãng kia, chiếm hầm cầu không rời, lúc cậu đi càng ác liệt hơn, chiếm hai cái hầm cầu không rời."

Trần Mặc vươn ngườ vỗ vai của anh ta nói "Không có gì, hiện tại thân thể của cha tôi không tốn, ở gần bên ông một chút, tôi mới yên tâm"

"Cũng đúng." Lục Trăn đảo mắt một vòng, cười ra hai hàm răng trắng xinh đẹp "Vậy thì, cậu là chủ ở đây, hôm nay hai chúng ta không say không về."

"Cậu muốn tôi không say không về vẫn quá dễ dàng mà." Trần Mặc bất đắc dĩ.

Miêu Uyển mang bánh ngọt đén, bất ngờ nhìn Trần Mặc vỗ bàn, chân mày dương lên, giống như là đang giận nhưng thật ra là cười.

"Cô bé, cô bất công rồi, tại sao tôi không có?" Lục Trăn trêu ghẹo Miêu Uyển.

"Cái này.... Là trong phần của anh ấy, anh muốn thêm một phần sao?"

Mặt mày Lục Trăn hơn hở "Được đó, được đó"

Miêu Uyển lấy một phần trong tủ lạnh cho Lục Trăn.

"Thì ra cậu thích ăn đồ ngọt à." Lục Trăn trộn bánh ngọt của mình, nhìn Trần Mặc giống như phát hiện sự kiện mới.

"Rất ngon mà." Trần Mặc cũng không có xác nhận, thật ra mà nói, anh không quan tâm cái này, cảm thấy ngon thì ăn, không thể ăn thì sẽ không ăn.

"Cái này, rất ngon à?" Lục Trăn chán ghét vứt dĩa qua một bên "Còn không bằng căn tin trong căn cứ."

Trần Mặc trầm mặc đem miếng cuối cùng bỏ vào miệng, từ từ nhấm nháp, bỗng nhiên hiểu rõ, người này so với mình càng không nỡ rời khỏi nơi đó.

Miêu Uyển cảm thấy tuy là buổi chiều nhưng vẫn có ánh mặt trời sáng lạn ở đây, ánh nắng vàng tỏa ra lung linh, nhẹ nhàng ấm áp. Hai thanh niên trung tá lục quân và thiếu tá cảnh sát võ trang ngồi đối mặt với nhau, nụ cười trên gương mặt, trong mắt lóe ra ánh sáng, trong lúc tuổi trẻ, kích động chí lớn. Một nụ cười rộ lên cực kỳ sáng lạn, gần như thấy không rõ mặt mũi, chỉ có đôi mắt lấp lánh tỏa sáng. Cái miệng kia chỉ mấp máy một chút, nhưng Miêu Uyển lại cảm thấy vui sướng của anh không hề ít chút nào.

Lục Trăn lặng lẽ kéo góc áo Trần Mặc. "Aizz, Phát hiện không? Cô gái đó sao cứ nhìn cậu vậy?"

Trần Mặc nghĩ nghĩ "Đại khái là nhìn bánh ngọt của cậu không ăn hết."

Lục Trăn nghiêng đầu một chút, đem phần bánh ngọt còn lại toàn bộ bỏ vào trong miệng.

"Buổi tối phải mời tôi đi ăn đó."

"Được." Trần Mặc nhìn sắc trời không còn sớm, thu dọn đồ đạc đứng dậy "Muốn ăn gì cũng được."

"Tôi ở chỗ nào đây?" Tôi cho cậu nghe, năm sao mới được, ở nhà khách quân khu rất là chán ngấy đó." Lục Trăn cười tít mắt.

"Được" Trần Mặc rõ ràng dị thường.

Lúc Lục Trăn ra khỏi cửa lại chú ý đến tầm mặt của Miêu Uyển, vì thế anh ta xoay người khoát tay "Bye Bye, Cô bé."

Trần Mặc liền theo anh ta hơi gật đầu với Miêu Uyển một cái, xem như tạm biệt.

Miêu Uyển đỏ mặt, cảm thấy hai tai nóng lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio