Ngọc Cách Cách che miệng cười trộm, ngay cả Chủ bạc đại nhân một năm cũng không viết được vài chục bài tuyệt cú, cái này thì quá nhẫn tâm rồi.
Ngay lúc Chu Thiên Giáng bị đưa đi, vài thái giám trong cung đến Thái y viện, đứng đầu là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, nội phủ tổng quản Ngụy công công.
Vương thái phó bị thương không nghiêm trọng, chỉ là giận dữ quá mức nên bị ngất. Đến Thái y viện chẩn trị, ông rất nhanh đã tỉnh lại. Vương thái phó vỗ mép giường, tố cáo mạnh mẽ hành vi coi trời bằng vung này cho nhóm thái y nghe. Cây roi kia là do tiên hoàng ban tặng cho lão, có quyền trách phạt bất kì Hoàng tử Công chúa nào học trong Quốc Tử Giám. Chu Thiên Giáng dám đoạt roi của lão, đây quả thực là hành vi khi quân.
Ngụy công công đi tới cửa thì nghe thấy tiếng chửi rủa của Vương thái phó, y phụng mệnh đến trấn an Vương thái phó, nhưng Ngụy công công lại không nghĩ Chu Thiên Giáng dễ dàng tránh được. Nhìn tâm tư của Hoàng thượng giống như muốn để cho Chu Thiên Giáng tiếp tục ở lại Quốc Tử Giám. Nếu Tĩnh vương gia thật sự làm như vậy, với quan hệ của Tĩnh vương gia và Quách Thiên Tín, chỉ sợ là cả đánh cũng miễn, chỉ phạt tiền bồi thường mà thôi.
Có lẽ bởi vì thân thể khiếm khuyết, Ngụy công công đã quen với tâm lý có thù là báo. Lần trước Chu Thiên Giáng mắng y, y vẫn để trong lòng. Lần này Ngụy công công cả Quách Thiên Tín cũng không nể mặt, y phải đến để thêm dầu vào lửa, buộc vị lão Thái Phó này trả thù cho y.
Ngụy công công thật không ngờ tới vì tư thù lần này đã tạo ra thế cục đối địch của văn võ bá quan Đại Phong. Đồng thời cũng khiến Chu Thiên Giáng thành công,để hắn có cơ hội khẩu chiến trước triều đình.
Vương Thái Phó đang giận dữ với loại người cặn bã như Chu Thiên Giáng, sự sỉ nhục của học giới, thì nhìn thấy Ngụy công công híp mắt bước vào.
- Lão Thái Phó! Thánh thượng lệnh cho chúng tôi đặc biệt đến thăm ngài. Không biết cơ thể lão Thái Phó có thương tích gì không?
Ngụy công công ôm hai tay, đi đến trước giường.
Vương Thái Phó vừa nhìn thấy là Ngụy công công thì lập tức ngậm miệng lại, trong mũi hừ lạnh một tiếng. Những người làm quan trong triều gần như đều sợ Ngụy công công, nhưng Vương Phái Phó tự nhận thanh cao, sẽ không cúi đầu trước lão. Trong lòng Ngụy công công cũng không thích người này, nếu như không phải đến để châm ngòi ly gián thì Ngụy công công cũng sẽ không tự mình đến đây.
- Lão Thái Phó! Nghe nói ngài đã bị một học trò của Quốc Tử Giám đánh? Haiz! Điều này thật sự là thiên hạ kỳ văn (), đường đường là Chủ Bạc đại nhân () của Quốc Tử Giám lại bị chính học trò của mình đánh, thật là chưa từng nghe thấy bao giờ. Nhưng tôi nghe nói, học trò đó của ngài là người của phủ Trấn Nam tướng quân, điều này cũng khó trách. Môn nhân con nhà võ thì nên vào doanh trại chứ, chạy đến Quốc Tử Giám làm gì chứ. Lão Thái Phó! Ngài cũng đừng tức giận, coi như nể mặt chúng ta, xin hãy bớt giận.
Ngụy công công cười tủm tỉm, nói.
(): tin kỳ lạ, khó tin
() chức quan chuyên quản lý công văn
Mấy thái y bên cạnh nghe thấy Ngụy công công nói mấy câu này, thì rõ ràng là an ủi nhưng đang ngầm khiêu khích. Với tính khí ngay thẳng của Vương Thái Phó thì làm sao có thể nuốt cục tức này xuống được. Mấy vị thái y thoáng nhìn nhau, khôngai dám nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài. Bọn họ thà đắc tội với quân tử cũng không để đắc tội với tiểu nhân, hơn nữa Ngụy công công bụng dạ hẹp hòi, thích nhất là làm phải trái lẫn lộn.
Đúng như dự đoán, Vương Thái Phó vừa nghe thấy đã giận tím mặt:
- Ngụy công công! Đây là việc đại sự liên quan đến tôn sư trọng đạo, dựa vào cái gì mà phải nể mặt ngài chứ. Nếu như Hình Bộ dám vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, thì lão phu sẽ đưa theo đám học trò đến chất vấn trước mặt Hình Bộ Thượng Thư.
- Haiz, ta nói, ngài đừng nổi giận với ta, chúng ta cũng là hảo tâm mới đi khuyên ngài. Hơn nữa, nghe nói Chu Thiên Giáng đã bị người của phủ Tông Nhân đưa đi rồi, chuyện này cơ bản là không thông qua Hình Bộ.
Ngụy công công ngoài cười nhưng trong lòng không vui, nói.
- Phủ Tông Nhân sao? Hắn ta không phải là hoàng thân quốc thích, dựa vào cái gì mà phủ Tông Nhân đến hỏi chứ. Hừ! Cứ coi như hắn ta là hoàng thân quốc thích thì lão phu cũng phải đến đòi lại lẽ công bằng.
Vương Thái Phó nói rồi đi giày; xuống giường, để cho Ngụy công công tự mình đi ra ngoài.
Ngụy công công "phỉ nhổ" một tiếng với Vương Thái Phó ở đằng xa:
- Ngươi là cái thá gì, dám quá đáng với bổn công công, sớm muộn gì cũng cáo hắc trạng của ngươi.
Ngụy công công vung phất trần lên, đem theo một nhóm tiểu thái giám rời khỏi viện Thái y.
Vương Thái Phó nín một hơi, ông ta không đến khuyên ngăn Hoàng thượng mà đến thẳng phủ Tông Nhân.
Trong phủ Trấn Nam tướng quân, Triệu Tứ- phu xe phụ trách đợi Chu đại nhân ở ngoài Quốc Tử Giám, hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào.
- Lão gia, không xong rồi!
Giày của Triệu Tứ sắp rơi ra ngoài, hoảng hốt đi đến chính đường. Nếu không phải là Ngọc Cách Cách đặc biệt tìm đến xe của Quách phủ nói cho y một tiếng, thì chỉ e Triệu Tứ phải đợi đến trời tối rồi.
Quách Thiên Tín đang xem phong thư của Binh Bộ, nghe thấy tiếng kêu la thì nhau mày:
- Chuyện gì mà kinh ngạc vậy, đâu phải là nước Đương Vân đến xâm lấn, kêu la vớ vẩn cái gì vậy.
- Lão gia, Chu công tử ở trên học đường đã đánh Vương Thái Phó.
Triệu Tứ thở hổn hển, nói.
- Cái gì? Đánh Vương Thái Phó?
Quách Thiên Tín lập tức đứng dậy, giật mình nhìn Triệu Tứ.
- Do chính miệng Ngọc Cách Cách nói cho nô tài biết, nói là Chu công tử đả thương Vương Thái Phó, đã bị giam ở phủ Tông Nhân rồi.
- Phủ Tông Nhân?
Quách Thiên Tín sửng sốt, tại sao không phải là Hình Bộ?
- Cái đồ đáng chết, ta đang nghĩ hắn ta sẽ gây tai họa cho Quách gia ta mất. Ngươi lui xuống trước đi, không được phép nói lung tung!Quách Thiên Tín cho Triệu Tứ lui xuống, bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào mới được. Dù sao Chu Thiên Giáng cũng lấy thân phận môn nhân của Quách phủ đến Quốc Tử Giám, thật sự bị đuổi ra ngoài thì sẽ mất hết thể diện. Dòng dõi quan viên kinh thành đều rất để ý đến việc này.
- Bay đâu, chuẩn bị ngựa!
Quách Thiên Tín dặn dò kẻ dưới.
Quách Thiên Tín muốn đến phủ đệ của Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, chuyện này phải thương lượng với ông ta. Quách Thiên Tín biết Vương Thái Phó tính tình ngang ngược, ông ta muốn tìm Lý Hồng làm người trung gian để hòa giải.
Trong hậu đường của phủ Tông Nhân, Tĩnh vương gia mân mê đầu, lạnh lùng nhìn Chu đại tài tử. Ban nãy bị Lão Thái Phó làm ầm ĩ đến mức đau đầu, xem ra việcnày thật sự có chút khó giải quyết. Vương Thái Phó té ngã giống như con lừa, căn bản là mất hết tính người, không dựa vào luật pháp Đại Phong xử nặng không được. Tĩnh vương gia trong lòng tự nhủ "Lão già này có phải điên rồi không, nếu như phạt nặng thì Hoàng huynh còn "vứt" tên tiểu tử này cho ông ta làm gì, rõ ràng là muốn ông ta làm cho chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, cho nhau lối thoát là xong.
- Chu Thiên Giáng! Bản vương hỏi ngươi, tại sao lại dám phạm thượng, đánh cả ân sư của mình.
Tĩnh vương gia cũng xem như là có nể mặt Quách Thiên Tín, không thẩm vấn ở tiền đường mà đưa đến hậu đường, một mình ông ta hỏi.
- Bản vương? Ngài làTĩnh thân vương?
Chu Thiên Giáng thận trọng hỏi.
Hắn ta có nghe nói từ chỗ Quách Dĩnh, năm đó mấy huynh đệ Thành Võ Hoàng đế tranh đoạt Hoàng vị, trong sáu người chỉ còn có ba. Một vị trong mấy người còn lại bị đày ra bên ngoài, trở thành "Vương gia nhàn rỗi". Ở trong kinh thành chỉ còn lại Tĩnh vương gia, bởi vì năm đó Tĩnh vương gia là bên ủng hộ Thành Võ Hoàng đế.
- Chính là bản vương!
- Ồ, thường nghe Ngọc Cách Cách nhắc tới ngài, luôn khen ngài ở trước mặt, nói ngài là người cha nhân từ. Tĩnh vương gia! Nghe nói ngài rất thích cưỡi ngựa, săn bắn, vậy tài bắn cung chắc chắn cũng rất cao.
Chu Thiên Giáng bắt đầu bộ dạng như vậy, làm ra vẻ rất quen với Ngọc Cách Cách. Dù sao hắn ta cũng biết Tĩnh thân vương sẽ không hỏi đến Ngọc Cách Cách.
Tĩnh thân vương vuốt râu:
- Ha ha, tài bắn cung của bản vương
Tĩnh thân vương đột nhiên cảm giác có chút không đúng, suýt chút nữa bị khen đến hồ đồ rồi.
- Tên tiểu tử thối, là ta hỏi ngươi hay ngươi hỏi ta vậy. Bớt lời đi, hãy khai báo quá trình sự việc ngươi đánh người đi!
Tĩnh vương gia nói, hung hăng trợn hai mắt.
Chu Thiên Giáng gãi đầu:
- Tĩnh vương gia! Học trò không đánh người, sự viêc là như thế này!
Chu Thiên Giáng vừa muốn nói tình hình sự việc xảy ra tại hiện trường, thì nhìn thấy một quan sai mặc hoàng mã quái () đến ngoài cửa.
() Hình ảnh hoàng mã quái:
- Khởi bẩm Vương gia! Binh bộ Thượng thư Lý đại nhân và Trấn Nam tướng quân Quách đại nhân xin được cầu kiến.
Tĩnh vương gia vừa nghe thấy thì sắc mặt khó coi như ăn phải mướp đắng vậy. Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy cứu binh thì dứt khoát câm miệng không nói nữa.
Tĩnh vương gia khoát tay áo:
- Mời bọn họ vào!
Quan sai đi xuống không lâu, thì thấy Quách Thiên Tín hùng hùng hổ hổ cùng với một người già mặc triều phục bước vào.
- Tĩnh vương thiên tuế, lại gây thêm phiền phức cho ngài rồi. Tiểu tử này ngày đầu tiên vào Quốc Tử Giám đã làm sự việc xảy ra như này. Ngài xem, đánh ai khôngđánh lại đi đánh lão già Vương Thái Phó.
Quách Thiên Tín vừa vào cửa liền nói không thôi.
Lý Thượng thư cười khổ:
- Ta nói này Quách tướng quân. Những lời này của ngài nói không đúng rồi, ai cũng đều không nên đánh.
Lý Hồng nói rồi, nhìn Chu Thiên Giáng một cái, nói với Tĩnh thân vương:
- Tĩnh vương! Quách gia mấy chục năm nay không có ai vào Quốc Tử Giám, không thể ngày đầu tiên liền bị "đá" ra ngoài chứ. Thiên Tín huynh đã kéo hạ quan đến đây thì Vương gia cũng nên nể mặt hạ quan chút chứ.