"Cốp", toàn bộ răng của Triệu Tứ đều cắm vào quầy, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Sợ chưa đã, Đại Ngưu còn lấy nghiên mực bên cạnh hung hăng nện xuống đầu gã.
Đại Ngưu là ai chứ, ngay cả Đại Hoàng tử gã cũng dám chém, đừng nói là nhân vật tiểu tốt thế nhày. Nghiên mực nện xuống vài nhát, Triệu Tứ trợn trừng hai mắt... chết ngắt.
Bọn thủ hạ Triệu gia mấy năm nay chưa đụng phải chuyện như vậy, cả đám đứng đực ra dó, mãi đến khi Triệu Tứ bị đánh vỡ đầu thì bọn chúng mới có phản ứng. Có điều chưa kịp ra tay, các hộ vệ phía sau Đại Ngưu đều đồng loạt xông tới.
Mấy tên du côn này không phải đối thủ của các thị vệ, trong nháy mắt đã bị đánh đến mức khóc thét thê thảm.
Đại Ngưu sai người đem thiết côn của gã tới, nói với đám thủ hạ:
- Dập đầu ngoài cửa hết mẹ cho ta, ai không dập đầu đến khi máu chảy, lão tử sẽ đập nát đầu kẻ đó.
Cả đám du côn kêu cha khóc mẹ bị ném ra ngoài, dân chúng vây xem không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy kẻ bị đánh là thủ hạ Triệu gia, trong lòng cũng ủng hộ. Đại Ngưu thấy một tên tiểu tử muốn chạy, gã xoay thiết côn, "bẹp" một tiếng hệt như đập dưa hấu, đầu y liền nát bấy.
Mấy tên còn lại vừa thấy Đại Ngưu giết người như chơi, cả đám liều mạng dập đầu, còn sợ mình đập nhẹ.
Nhìn cả đám mặt đầy máu, Đại Ngưu hừ lạnh một tiếng:
- Dẫn theo hai tên chết kia biến mẹ hết đi!
Cả đám thủ hạ như được đại xá, bèn đứng lên khiêng thi thể Triệu Tứ và tên kia chạy té khói. Đối với bọn họ mà nói chỉ cần sống sót, lần sau Triệu gia có thể sẽ quay lại giết đám Đại Ngưu. Xung quanh, dân chúng xem náo nhiệt lần đầu nhìn thấy thủ hạ Triệu gia bị đánh thảm như vậy, họ rất lo lắng, nhốn nháo khen hay với Chu Ký Ngân Lâu. Không ít người đến khuyên Dư chưởng quỹ mau mau bỏ chạy, thừa lúc Triệu gia vẫn chưa đến mà chớp lấy cơ hội.
Dư Thủ Xương chắp tay nói với các hàng xóm tốt bụng, Triệu gia về sau tuyệt đối không dám đến quấy rối nữa. Lời tuy nói vậy, nhưng không ai tin tưởng.
Trong hậu viện, Chu đại quan nhân và Huyền Châu ngồi bên bàn bát tiên thưởng thức màn tập luyện trên sân khấu. Hồng Bách Siêu hoảng loạn ngồi ở bên cạnh, y lo lắng hai vị quý nhân trẻ tuổi này thiếu kinh nghiệm giang hồ. Có câu rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương (), dù các người ở kinh thành có thế lực đến đâu, nơi này vẫn là địa bàn của Triệu gia.
() Gần nghĩa với câu "phép vua thua lệ làng".
- Hai vị công tử, Triệu gia không phải là ác bá bình thường, nhà bọn họ có thân thích ở nha môn, tôi thấy các vị cẩn thận vẫn hơn.
Hồng Bách Siêu nhắc nhở.
Huyền Châu cười lắc đầu:
- Hồng lão bá, ông cứ yên tâm, Triệu gia không có bản lĩnh lớn như vậy đâu.
Chu Thiên Giáng cũng góp lời:
- Hồng ban chủ, biết tên ngốc vừa đi ra làm gì không? Tiểu tử kia là thị vệ của Tứ Hoàng tử ở kinh thành. Ngân Lâu này là do Tứ Hoàng tử mở, ông nói Triệu gia có bản lĩnh cùng người của hoàng thất đấu đá sao!
Hồng Bách Siêu thất kinh, đứng chết lặng tại chỗ. Nếu "tên ngốc" đó là thị vệ Hoàng tử, vậy thân phận hai người kia là gì? Đại Ngưu cứ mở miệng kêu "Thiếu gia" suốt, chẳng lẽ người trước mắt này chính là đương kim Tứ điện hạ?
Chu Thiên Giáng nhìn ra nghi ngờ của Hồng Bách Siêu, khẩn trương nói:
- Ông chớ đoán bừa, ta không phải là Tứ Hoàng tử. Tuy nhiên hãng dược của chúng tôi và Tứ Hoàng tử có quan hệ không tệ, cho nên thị vệ của ngài ấy đi theo đoàn xe chúng tôi đến đây điều tra một vài chuyện.
Chu Thiên Giáng giải thích một lượt.
Hồng Bách Siêu nghe thấy liền thở phào nhẹ nhõm. Có điều Hồng Bách Siêu ngẫm lại cũng không có khả năng, nếu Hoàng tử thật sự ra kinh thì phải có trống chiêng dẹp đường, quan phủ nha môn cũng sẽ dán cáo thị an dân.
- Nếu hai vị công tử chắc chắn có thể đối phó Triệu gia, vậy tôi đây cũng yên lòng.
Biết được tin quan trọng như vậy, Hồng Bách Siêu cũng yên tâm. Trong mắt ông, không ai dám đấu với người của hoàng thất.
Trên đài cao, Hồng Tiểu Thanh đang hát kịch, Chu Thiên Giáng nghe xong nửa ngày cũng không hiểu. Có điều Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại gõ lên mặt bàn, đầu thì gật gù, miệng lẩm nhẩm theo. Hồng Tiểu Thanh rất cố gắng diễn, nhưng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Lý công tử kia nhìn mình hơi khác thường, khiến tim Hồng Tiểu Thanh đập loạn nhịp, bất cẩn hát nhầm vài câu.
Hồng Bách Siêu vỗ bàn:
- Thanh nhi, con hát gì vậy, làm lại! Mọi người nghe đây, chúng ta biểu diễn tại nhà, không phải ở đầu đường. Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, làm lại lần nữa.
Huyền Châu phe phẩy quạt xếp, cười nói:
- Hồng lão bá, ta cảm thấy rất tốt, tiểu Thanh muội muội hát vô cùng xuất sắc, dù là trong các gánh hát lớn của kinh thành cũng có thể trở thành vai chính.
Hồng Bách Siêu nhìn ra vị "Lý công tử" này có ý đồ khác, y mỉm cười không nói gì. Dù sao từ khi quen biết đến hiện giờ, y vẫn chưa biết gia thế của vị Lý công tử này, cũng không biết người ta có cưới vợ hay chưa.
Hậu viện đang nghe diễn thưởng trà, tiền viện lại chìm trong không khí căng thẳng. Đuổi đánh bọn thủ hạ chạy mất, Dư Thủ Xương biết Triệu gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, không chừng lập tức sẽ có người đến gây sự. Bọn Đại Ngưu có thẻ bài Hoàng Tử Phủ, Dư Thủ Xương không hề sợ. Y chỉ lo đám thủ hạ Triệu gia chưa thấy qua thẻ bài đại nội, lỡ đâu động thủ, bọn họ ở đây cũng không đủ người. Mấu chốt là hậu viện còn có hai vị "đại gia" ngàn vạn lần không thể làm kinh sợ.
Dư Thủ Xương lặng lẽ đến cạnh Chu Nhất:
- Chu gia, có nên báo với Nhị gia triệu tập toàn bộ người của khách điếm lại đây không.
Chu Nhất cười:
- Dư chưởng quỹ, tiểu tử Chu Tam kia bây giờ là đại tài chủ, gọi là "gia" thì không sao. Ta không có bản lĩnh này, huynh gọi ta là Chu Nhất đi.
- Không dám không dám, ngài là đại ca của tam gia chúng tôi, theo lý nên gọi là Chu gia.
Dư Thủ Xương khẩn trương nói.
Đại Ngưu cười hà hà:
- Lão Dư, huynh gọi y là Chu gia, đại nhân nhà chúng ta lại là thiếu gia, vậy Chu Nhất chẳng phải trở thành cha của đại nhân nhà ta rồi à?
Dư Thủ Xương nghe thấy liền kinh ngạc, y không rõ Đại Ngưu tại sao dám cả gan nói Chu Thiên Giáng như vậy. Chu Nhất mỉm cười:
- Lão Dư, đã nghe chưa, gọi ta là Chu Nhất đi. Huynh yên tâm, không cần phải gọi người, Triệu gia kéo đến bao nhiêu người chúng ta cũng sẽ cho chúng ăn đủ.
Dư Thủ Xương thấy hai người bình tĩnh như vậy, trong lòng vẫn thiếu tự tin, liền khẩn trương báo với tất cả tiểu nhị Ngân Lâu chuẩn bị sẵn sàng. Mặc kệ Triệu gia đến bao nhiêu người, họ cũng phải tử thủ thông đạo hướng ra hậu viện.
Không đến một nén nhang, hai đầu phố đã náo loạn. Một huynh đệ phụ trách canh chừng ra dấu tay với Chu Nhất. Chu Nhất vẫy tay, ba, bốn mươi người do y dẫn đến đều đứng yên vào vị trí của mình trong tường viện.
Đại Ngưu một mình vác thiết côn đứng trước cửa Ngân Lâu, lạnh lùng nhìn một đám người đi đến từ đầu phố.
Triệu Thành Quang hôm nay không ở trong phủ, lão đang xử lý việc trong thương hội. Chuyện Triệu Tứ bị người đánh chết, Triệu Thành Quang vẫn chưa hay biết gì. Có điều đại quản gia trong phủ vừa thấy liền sợ hãi, khẩn trương sai người chia ra báo với lão gia Triệu Thành Quang và mấy vị thiếu gia. Lão Nhị Triệu Hữu Lộc ở gần nhất, vừa nghe việc này liền tức tốc dẫn theo cả đám du côn chạy tới.
Đại Ngưu nhìn lướt qua, phát hiện bọn này có hơn một trăm người. Một nhúm người đó trong mắt Đại Ngưu còn chưa đủ nhét kẽ răng.
- Nhị gia, chính là nó... chính nó đã giết Nhị quản gia.
Một tên vẫn đang chảy máu đầu vừa trông thấy Đại Ngưu, hoảng sợ hét lên.
Lão Nhị Triệu gia vừa thấy Đại Ngưu to con, trong lòng cũng hơi sợ. Nhưng nghĩ đến đây là Bành thành, là địa bàn của Triệu gia, Triệu lão Nhị liền yên tâm hơn.
- Tiểu tử, giết người thì đền mạng, hôm nay lão tử chẳng những lột sống da ngươi, cả Ngân Lâu ta cũng lấy luôn.
Triệu Hữu Lộc nghiến răng chửi.
Đại Ngưu ngó chung quanh, nhếch miệng:
- Khốn kiếp, muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút mẹ nó đi!
Triệu Hữu Lộc nghe thấy, tức giận phất tay:
- Lên... chém nó.
Y hô xong liền lui lại mấy bước để người khác xông lên.
Bọn du côn này bình thường phách lối đã quen, cả bọn cầm vũ khí lao đến. Đại Ngưu xoay thiết côn một vòng, đập xuống đầu tên đang chạy trước nhất.
Chỉ nghe "bẹp" một tiếng, đầu tên kia bị đập tung tóe. Bọn vô lại này toàn bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy tên to con này dám giết người, chúng bị hù chạy tán loạn như chim thú. Trong chốc lát, đám người kia trốn xa đến mười thước, rốt cuộc không ai dám tiếp cận Đại Ngưu.
Đúng lúc này, hai đội bộ khoái chạy đến. Người dẫn đầu cưỡi một con ngựa cao to, trong tay cầm quan đao, đó chính là lão Tứ Triệu gia Triệu Hữu Hỉ.
- Lão Tứ, tiểu tử này giết người của Triệu gia chúng ta, đừng tha cho nó! Kẻ giật dây sau lưng là Dư Thủ Xương của Ngân Lâu, bắt luôn tiểu tử đó!
Triệu Hữu Lộc thấy Tứ đệ đến đây, y khẩn trương gọi lớn. Triệu Hữu Hỉ là người trong nha môn, nếu đối phương dám phản kháng, cũng có nghĩa là tạo phản.
Dư Thủ Xương thấy Triệu Hữu Hỉ xuất hiện, y cũng dẫn theo mười mấy người đến Ngân Lâu. Thân phận của Triệu Hữu Hỉ thì khác, biện pháp đối phó với y cũng khác.
Triệu Hữu Hỉ nhìn Đại Ngưu nghêng ngang đứng ở cửa, tức giận nói:
- Tặc tử to gan, dám giết người ngoài đường, xem ra Ngân Lâu này đều là tặc tử. Người đâu, bắt hết bọn chúng cho ta. Kẻ nào dám phản kháng, bắn chết hết đi!