Khi Tĩnh Vương phủ đã được cứu viện xong thì việc cứu viện trong cung vẫn đang được tiến hành. Lâm Phong dẫn quân trước tiên đến ngoài tường của hậu cung, Cố Tiểu Phượng đem theo mười mấy huynh đệ, đo hướng gió rồi đốt mười đống củi phía đầu gió, sau khi Cố Tiểu Phượng rắc bột phấn lên thì mười đống lửa lập tức bị mọi người dập tắt, tỏa ra làn khói dày đặc.
Thời gian khoảng nửa nén nhang trôi qua, Lâm Phong nhìn mọi người nghiêm túc nói:
– Cố nha đầu dẫn hai mươi người ở đây tiếp ứng, những người khác đi theo lão phu, đừng có đi lung tung, hoàng cung chỗ nào cũng có cạm bẫy, tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Lâm Phong nói xong thì Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc nói luôn:
– Lâm đại nhân, để vãn bối dẫn đường đi ạ, ngài rời khỏi hoàng cung lâu như vậy, các cơ quan trong cung cũng đã có thay đổi, vãn bối khá quen thuộc.
Quy Sơn Thạc không giống với Mục Kì, cơ bản thì anh ta quanh năm suốt tháng ở trong cung giúp Vệ Triển xử lý sự vụ nên tương đối quen thuộc hoàng cung.
– Được, tất cả mọi người cẩn thận một chút, tốc chiến tốc thắng.
Lâm Phong cũng không kiên trì mà để cho Quy Sơn Thạc dẫn đầu.
Từng bóng người vượt tường mà vào, Quy Sơn Thạc đi phía trước, mọi người đi theo nhau thành một hàng dài, điều khác với Mục Kì là mấy người Lâm Phong đều bịt mặt bằng một chiếc khăn trắng. Bọn họ không sợ bị nhận ra mà sợ bị mê hương hun nên dùng khăn ướt để che mũi miệng.
Mấy người Lâm Phong gần như là xông đến như vũ bão, dọc đường chém giết liên tục ba đội tuần tra, trong cung lập tức vang lên tiếng chiêng dồn dập.
Cửa lớn cung Dung phi đóng chặt, tuy mấy người Dung phi bị giam lỏng nhưng những thị vệ này cũng không dám ở trong cung Dung phi mà chỉ có thể trông coi ngoài điện. Ngoài sảnh đèn đuốc sáng trưng, mấy người Dung phi, Thất công chúa và Ngọc Nhi thấp thỏm không yên nhìn ra bên ngoài, tiếng chiêng cảnh báo vừa vang lên thì ba người liền biết thời khắc mình được cứu đã đến, hưng phấn đến mức trong lòng vô cùng căng thẳng.
Bốn thái giám thề sống thề chết sẽ trung thành, tay cầm lưỡi đao sắc bén run rẩy đứng cạnh cửa. Ngay vừa rồi bốn tên thái giám này còn hợp lực giết hai ma ma mà Hoàng hậu phái tới, bọn họ biết nếu như đêm nay không thành công thì e là Hoàng hậu sẽ dùng cách tàn bạo nhất để khiến mấy người họ chết.
Một bóng đen xẹt vào, Lý Ngọc Nhi cả kinh, bị dọa cho suýt nữa châm Phích Lịch Đạn trong tay.
– Đừng sợ, là ta.
Bóng đen định trụ thân hình, vươn tay gỡ cái khăn trắng xuống. Lý Ngọc Nhi lúc này mới nhìn rõ người đến là Lâm Phong.
Dung Quý Phi và mấy thái giám không biết vị thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy này. Bốn gã thái giám cắn răng nói:
– Ta liều mạng với ngươi!
Cả bốn người cũng thét chói tai lao đến.
– Mọi người dừng tay, đây chính là Lâm Phong Lâm đại nhân!
Ngọc Nhi vội vã kêu lên.
Dung Quý Phi bị dọa cho hoa dung thất sắc, vừa nghe thấy lời Ngọc Nhi nói mới thở phào nhẹ nhõm:
– Lâm đo nhân, thiếp thân xin đa tạ.
– Lâm gia gia, phụ vương và mẫu thân con không sao chứ?
Lý Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
– Ta đã sắp xếp người đến Tĩnh Vương phủ rồi, chắc chắn sẽ được cứu ra an toàn. Đây không phải nơi chúng ta nói chuyện, mau theo ta, dùng khăn lụa nhúng nước bịt miệng và mũi vào, khói bên ngoài có độc đấy.
Lâm Phong nói xong thì bốn gã thái giám run rẩy vội vàng làm theo, thảo nào bọn họ đi đứng cứ nhũn hết cả chân, may là trong phòng không có khói vào, nếu không mấy người họ đã sớm nằm xuống rồi. Lâm Phong dẫn mọi người ra ngoài, mấy người Quy Sơn Thạc đang chém giết bên ngoài, tuy thị vệ trong cung đông, lại có Cấm Vệ Quân đến chi viện nhưng dưới sự tấn công của mê hương thì sức chiến đấu cũng ngày càng yếu đi, hơn nữa một lượng lớn nhân thủ đều bảo vệ Hoàng hậu và tân hoàng nên nhất thời mấy người Quy Sơn Thạc chiếm thế thượng phong.
Mấy người Lâm Phong mở một đường máu ra tường sau, một ngọn lửa bùng lên cách đó không xa, nhất thời Lâm Phong thầm thở phào.
– Ngọc nha đầu, Tĩnh Vương đã được cứu ra an toàn rồi, ngươi yên tâm đi.
Lâm Phong nói xong, một tay túm lấy Ngọc Cách Cách, một tay túm Thất công chúa, phi thân nhảy lên tường cao.
Quy Sơn Thạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hành động của Lâm Phong tuy nhanh nhưng lại để lại Dung Quý Phi cho anh ta. Người ta là thê tử của Hoàng thượng, theo luật Đại Phong thì không được để người đàn ông nào khác chạm vào.
– Dung nương nương, thứ cho tại hạ vô lễ!
Quy Sơn Thạc nói xong thì ôm lấy eo Dung Quý Phi rồi “vụt” một tiếng nhảy qua tường.
Ngoài tường, mấy người Cố Tiểu Phượng nhanh chóng chạy ra đón. Lâm Phong đang định dẫn người rời khỏi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
– Hỏng rồi, quên mất Đổng phi rồi. Quy Sơn Thạc, các ngươi bảo vệ mấy người Dung phi rút trước đi, để lại ba mươi huynh đệ vào cung cùng ta để cứu Đổng phi ra.
Lâm Phong đã đồng ý với Huyền Nhạc là sẽ cứu Đổng phi ra, nếu chẳng may gặp chuyện thì ông cũng khó ăn nói.
– Lâm gia gia, đem cái này theo, có lẽ sẽ dùng đến.
Lý Ngọc Nhi nói xong thì đưa Phích Lịch Đạn mà Chu Thiên Giáng để lại cho nàng cho Lâm Phong.
Lâm Phong biết rất rõ uy lực của thứ này, không nói hai lời liền nhận lấy. Ông dẫn theo ba mươi người xâm nhập hậu cung, chạy thẳng đến cung của Đổng phi.
Lâm Phong hành động cực kỳ nhanh, gần như không giao thủ với bọn thị vệ mà lợi dụng ưu thế tốc độ chạy nhanh vào. Lâm Phong vừa chạy như bay vừa móc dao đánh lửa ra. Ngọc Cách Cách đã rời cung an toàn, ông cảm thấy Chu Thiên Giáng có thể thoải mái công thành rồi.
Một ngọn lửa màu lam vọt lên không trung, tỏa ra ánh sáng muôn màu. Ngoài cửa thành, Chu Thiên Giáng vẫn luôn chờ tín hiệu này, khi ngọn lửa màu đỏ thứ nhất vọt lên hắn đã bắt đầu kích động, khi ngọn lửa thứ hai vọt lên thì Chu Thiên Giáng hưng phấn hét to ba tiếng, hắn biết Ngọc Nhi của mình đã an toàn rồi.
– Người đâu, phát tín hiệu thông báo cho huynh đệ của ta trở mặt đi!
Chu Thiên Giáng lệnh một tiếng thì ngoài thành cũng có ba ngọn lửa vọt lên, trong trời đêm, ba ngọn lửa này trở nên vô cùng rực rỡ.
Trên dưới tường thành, không ít quan binh nhìn thấy ngọn lửa trong không trung thì ánh mắt lạnh lùng. Những người này lấy ra một mảnh vải trắng buộc trên cánh tay phải rồi lần nữa giơ vũ khí trong tay lên.
– Các huynh đệ…giết!!!
Trong bóng đêm, không biết ai đó hét lên một tiếng, trên tường thành không ít người dùng trường mâu lần lượt đâm vào những “huynh đệ” vừa chiến đấu cùng mình.
Trong cổng vòm, một đội binh mã quấn khăn trắng đang xông đến chém giết trong sự kinh ngạc của đồng bạn, nhanh chóng mở cổng thành.
Trong cổng thành phía nam vang lên từng tiếng chém giết, đại quân khi nãy chỉ dạo chơi dưới thành của Chu Thiên Giáng đột nhiên “đổi mặt”, từng đội nhân mã điên cuồng đánh tới cổng thành.
Huyền Minh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, cảnh tượng trước mặt dọa cho cả người Huyền Minh run rẩy. Điều y sợ không phải là đại quân của Chu Thiên Giáng mà là một đám “người mình” đang điên cuồng trên tường thành.
– Không hay rồi, có người trà trộn vào đại quân, chấp pháp đội, giam hình!
Ngạc Tất Long vừa thấy tình hình không ổn liền tức giận gầm lên một tiếng.
Nhưng âm thanh của Ngạc Tất Long đã bị tiếng hò hét trên tường thành át đi, ngoài số ít bên cạnh thì hầu như không ai nghe thấy.
Những huynh đệ của Chu Thiên Giáng vừa trở mặt một cái là đại quân của Huyền Minh lập tức hỗn loạn. Những quan binh này đều bị che mắt, căn bản không phân rõ được ai là địch ai là bạn, dù sao nhìn ai cũng thấy giống ác ma muốn giết mình. Đại quân vừa hỗn loạn thì những quân tốt này căn bản bất chấp tất cả, chỉ cần nhìn thấy bên cạnh có người mang theo binh khí xông đến liền vung đao chém. Đại quân của Chu Thiên Giáng còn chưa tràn vào thành mà bọn chúng đã đánh lẫn nhau rồi.
Ngạc Tất Long kéo Huyền Minh, mang theo hai trăm thân binh nhanh chóng chạy xuống thành. Ngạc Tất Long vừa thấy tình hình thế này đã biết đại thế đã mất, chuẩn bị đưa Huyền Minh tụ hội với Hoàng hậu tháo chạy từ cửa bắc, giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, dù sao cũng tốt hơn là chết ở đây.
– Cổng thành bị phá rồi…Huyền Minh tử trận!!!
Trong kinh thành có không ít người trong tối cao giọng gào lên câu này. Các tướng sĩ vốn đang có chút kiên trì chiến đấu nhưng vừa nghe thấy vậy thì lập tức sụp đổ phòng tuyến tâm lý cuối cùng. Trong thành mấy vạn đại quân nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy tứ tán, không ai còn nghe lệnh nữa, thậm chí trong lúc bỏ trốn còn cởi cả quân phục, giả mạo dân thường trốn vào trong thành.
Chu Thiên Giáng gần như không tốn chút sức nào đã xông được vào cổng thành. Chủ soái vừa chạy thì quân lệnh liền hỗn loạn, còn ai dám chống cự chứ? Trừ những người đầu hàng ra thì chạy trốn hết, Chu Thiên Giáng nhanh chóng chiếm được cổng thành.
– Chu Tứ nghe lệnh, bổn soái lệnh cho ngươi dẫn theo một vạn đại quân đóng ở cổng thành, nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.
– Thuộc hạ tuân lệnh!
Chu Tứ ôm quyền nói xong thì nhanh chóng suất lĩnh một phần nhân mã tiếp nhận cửa nam.
– Hạ Thanh nghe lệnh, bổn soái lệnh cho ngươi dẫn nhân mã của mình, nhanh chóng chạy đến cửa bắc, phòng ngừa Hoàng hậu chạy trốn.
– Hạ Thanh tuân lệnh!
– Chu Nhị nghe lệnh, lập tức liên lạc với sư phụ Lâm Phong của ta, xem Dĩnh Nhi và Ngọc Nhi được giấu ở đâu.
– Chu Nhị đã biết!