Chu đại quan nhân không cự tuyệt người đến. Hắn bảo Đại Ngưu dựng lò lửa trước cửa, thưởng cho mỗi người một chén trà lớn. Trong số đó có một đám người khiến Chu đại quan nhân thấy rất hứng thú, đó chính là bọn chuyên đến dò la ngấm ngầm tung tin đồn. Nếu ở kiếp trước thì chúng chính là đồng bọn của Chu đại quan nhân, đều là người thuộc giới săn ảnh bên tin tức truyền thông. Chu Thiên Giáng thu nhận hết bọn họ vào môn hạ, thời này vẫn chưa ai biết tính quan trọng của truyền thông, chỉ cần huấn luyện đơn giản thì họ có thể trở thành một đám yêu tinh hại người.
Đừng thấy bề ngoài Chu Thiên Giáng ăn chơi phóng túng, nội tâm hắn vẫn sốt ruột không thôi. Đã qua hai ngày rồi, một chút tin tức của Quách Dĩnh vẫn không có. Hắn đóng cửa, không kiềm được phát tiết một trận, nhìn thấy đống hỗn tạp bị đập phá, Đại Ngưu và Hà Dương đều không dám lên tiếng.
Ngay lúc Chu Thiên Giáng thấy mình không chịu nổi nữa, đầu bếp ở nhà bếp chạy vội tới tiền sảnh.
- Đại nhân, trong đồ ăn hôm nay có một phong thư... Trên đó có một dấu ấn tay bằng máu. Đầu bếp đó không biết nhiều chữ, nhưng y nhận ra chữ "Chu" trên thư.
Chuyện Quách Dĩnh trên dưới phủ đều biết, thấy phong thư có vết máu này, đầu bếp liền vội mang đến đây.
Chu Thiên Giáng thất kinh, liền đưa tay giựt lấy, vừa muốn xé ra thì Chu Nhất hét to một tiếng:
- Đại nhân, khoan đã!
Chu Nhất hét xong, phất tay bảo đầu bếp lui đi, trong phòng chỉ còn lại thân tín bọn họ. Chu Thiên Giáng kiềm chế nỗi lo trong lòng, hắn biết thời điểm này Chu Nhất nhất định sẽ không hét bừa.
Hạ Thanh thắp một ngọn nến. Chu Nhất gật đầu khen ngợi, tự nhủ Hạ Thanh không hổ là lão giang hồ.
- Đại nhân, xin đưa phong thư cho Chu Nhất. Hạ Thanh nhìn Chu Thiên Giáng nói.
Chu Thiên Giáng chau mày nhìn bọn họ, không hiểu đang diễn trò gì. Tuy trong lòng như bị mèo cào, song hắn vẫn đưa thư cho y.
Chu Nhất lấy thư hơ trên lửa, dùng con dao nhỏ cẩn thận khoét một lỗ.
- Sao vậy, sợ có độc à? Chu Thiên Giáng nghi ngờ hỏi. Hắn gấp muốn điên rồi, hận không thể lập tức biết nội dung trong thư.
Vẻ mặt Chu Nhất rất nghiêm túc, không trả lời Chu Thiên Giáng. Chu Nhất đưa lỗ khoét đến gần mũi ngửi thử rồi đưa cho Hạ Thanh. Thư chuyển một vòng, cuối cùng cũng đến tay Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng cũng ngửi thử, phát hiện thư ám mùi hương nhẹ xen lẫn mùi thảo dược. Hắn không để ý nhiều đến thế, nhanh chóng mở thư ra.
Đợi hai ngày, tin tức cuối cùng đã tới, trong thư còn có một sợi tóc. Nhìn phong thư này, Chu Thiên Giáng cũng yên tâm hơn nhiều. Ít nhất có thể loại trừ khả năng là gian tế nước Đương Vân, xem ra đối phương đúng là nhằm vào hắn.
- Má nó, bảo lão tử đêm hôm canh ba một mình đến miếu Long Vương trong thành, không đi sẽ giết con tin. Đọc nội dung trong thư, Chu Thiên Giáng kích động đến tay run rẩy.
Dù thế nào đi nữa, đối phương cũng đã đề ra yêu cầu. Nếu không có tin gì, e là Chu Thiên Giáng sốt ruột điên lên được.
Bọn Chu Nhất không để tâm Chu Thiên Giáng nói gì, Thường Võ lại cầm lá thư hơ trên lửa nến.
Bọn Chu Nhất nhìn nhau, Hạ Thanh hỏi: - Thế nào, có thể xác định chứ?
Thường Võ gật đầu, nói chắc nịch:
- Mùi của y quán, chỉ khi giấy ám mùi lâu mới để lại hương nồng đến vậy.
- Đúng vậy, phong thư này có thể đến từ y quán hoặc dược đường. Hạ Thanh gật đầu tán đồng.
- Ta nói các ngươi làm gì thế, mau mau chuẩn bị, tối nay dù mạo hiểm lão tử cũng phải đi.
Lúc này lòng Chu Thiên Giáng rất rối. Tuy biết bọn họ đã tìm ra manh mối, nhưng hắn vẫn quyết định đi.
- Không được, đại nhân, nếu ngài đi sẽ mắc bẫy. Mục tiêu của chúng ta đã thu hẹp, ngài tuyệt đối không thể đi, phải tranh thủ thời gian. Chu Nhất khẩn cầu.
- Lỡ chúng giết con tin thì sao? Chu Thiên Giáng đỏ mắt quát.
Chu Nhị chắp tay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: - Đại nhân, ngài nhất định phải bình tĩnh. Nếu thư này đến từ y quán, căn cứ cự ly truy theo tung tích và phương hướng mà Lâm Phong đại nhân nhìn ra, phạm vi truy tìm của chúng ta đã rất hẹp rồi. Thuộc hạ sẽ báo với người của Niêm Can Xử ngay, kiểm tra kỹ càng tất cả y quán và dược đường ở khu vực đó. Đại nhân yên tâm, với thủ đoạn của Niêm Can Xử, tuyệt đối có thể lần ra manh mối.
- Đại nhân, ngài nhất định phải bình tĩnh. Bọn Hạ Thanh cùng nhau khuyên giải.
Chu Thiên Giáng hít sâu vài lần, cố gắng kiềm nén tâm tình. Hắn biết cách làm của bọn Chu Nhất là đúng, nhưng lỡ đối phương giết con tin, Chu Thiên Giáng không biết mình có thể chịu nổi hậu quả này không.
- Đại nhân, kịch vẫn có thể diễn tiếp. Chúng tôi biết ngài rất căng thẳng, nhưng đây là cách duy nhất để cứu Quách đại tiểu thư, bằng không tối nay dù ngài có đi, Hạ Thanh tôi bảo đảm cũng không thể cứu người ra. Hạ Thanh nghiêm túc nói.
Chu Thiên Giáng nhìn ánh mắt chân thành của mọi người, hắn bất lực ngồi xuống ghế: - Thôi được, cứ làm theo kế hoạch. Còn nữa, lập tức báo tin cho sư phụ ta, dù tối nay ta không đi thì cũng nên để sư phụ đi quan sát trước. Phải rồi, dùng hết đám người hôm nay mới thu nhận, nhất định phải để đối phương biết ý đồ của chúng ta.
Bọn Chu Nhất vội gật đầu rồi chia nhau hành động. Trước khi đi, Thường Võ còn đặc biệt căn dặn Đại Ngưu và Hà Dương không để cho Chu Thiên Giáng rời phủ một bước.
Chu Thiên Giáng đi một mình đến phòng ngủ. Trên bàn trong phòng ngủ có một hàng bình thủy tinh, hắn cẩn thận trút bột thuốc màu đen vào bình, vừa trút vừa rít qua kẽ răng:
- Má nó, đừng để lão tử bắt được, bằng không ta sẽ xử chết bọn khốn kiếp tụi bây. Đây là ám khí mà Chu đại quan nhân phát minh, theo cách nói của hắn là lựu đạn thủy tinh.
Đám săn tin mà Chu Thiên Giáng mới thu nhận đã hành động. Trên các trà quán tửu lầu, nhà tắm, vân vân... khắp kinh thành, chỉ cần là chốn đông người đều có bóng dáng của họ. Mục đích duy nhất của họ chính là lan truyền một tin tức.
- Ê tiểu nhị, nghe gì chưa, Chu Thiên Giáng đại nhân hôm nay một lúc nhận được mười mấy phong thư quấy rối. Trong thư có kẹp tóc rối, còn có trang sức của nữ nhân, cả vải hoa nữa, phong thư nào cũng nói là họ bắt Quách đại tiểu thư. Con bà nó, ngươi nói xem đây là thế đạo gì, thư nào cũng bảo Chu đại nhân tối nay đến chỗ hẹn, không đi sẽ giết con tin.
- Ầy! Nghe hết rồi, người của Chu phủ có nói đều là giả. Mấy tên khốn kiếp đó kẻ thì muốn tiền, kẻ muốn kim ngân châu báu, còn có kẻ viết cho Chu đại nhân hai mươi bài thơ. Nghe quản gia Chu phủ nói không thấy thư viết tay của Quách đại tiểu thư, cơ bản không hề để ý tới.
- Ha ha, nếu đi thật thì tối nay náo nhiệt rồi, chạy đâu cho hết mười mấy chỗ.
Những người tung tin đồn này đều là hai người thành một cặp, người nói người phụ họa làm y như thật. Thêm vào đó dân chúng nhiều chuyện đưa đẩy, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, hầu như toàn kinh thành đều dấy lên tin này.
Trong y quán ở một ngõ nhỏ tại phố Hoa Thuận, Quỷ Y Trác Hành nghe được tin này thì giận đến quai hàm co giật. Không cần biết là thật hay giả, việc này đã đảo lộn mọi kế hoạch của y. Hồng Sơn muốn Chu Thiên Giáng chứ không phải nha đầu Quách Dĩnh, nếu hôm nay hắn không đến chỗ hẹn, kế hoạch của họ sẽ hoàn toàn thất bại.
Hơn nữa chiều nay trong y quán đột nhiên xuất hiện vài vị khách lạ, đều là bệnh trầy xước lặt vặt. Quỷ Y Trác Hành nhanh nhạy phát hiện có mối nguy hiểm, y cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường, song không thấy sơ hở ở đâu.
Trác Hành nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đợi Hồng Sơn về sẽ từ bỏ toàn bộ kế hoạch, trực tiếp giết Quách Dĩnh diệt khẩu. Y không ngờ chỉ vì một tên Chu Thiên Giáng mà cơ sở kinh doanh ngầm y khổ tâm dựng nên đều bị tan tành. Trong tiệm rèn ở phố Thuận Cảnh, Mục Kỳ đích thân bố trí, giám sát nghiêm ngặt mười hai y quán và tiệm thuốc ở một khu vực nọ trong thành. Dựa theo tốc độ truy tìm của Lâm Phong hôm đó, hẳn là không thể vượt qua khỏi phạm vi này.
Qua cuộc điều tra ban chiều, Mục Kỳ xem kỹ danh sách trong tay, nhưng y không phát hiện có sơ hở nào. Mười hai y quán đều làm từ năm năm trở lên, hơn nữa không chỗ nào có liên quan đến phủ Quốc cữu.
- Người đâu, truyền lệnh của bổn sứ, bắt toàn bộ nhị trướng phòng () của mười hai y quán này cho ta. Mục Kỳ phân phó nhóm người áo đen.
() Nhị trướng phòng: người tính sổ sách thứ hai trong y quán.
Muốn biết cụ thể Quách đại tiểu thư bị nhốt ở đâu, cách làm của Mục Kỳ rất đơn giản, không tiếc dùng khổ hình để lấy khẩu cung. Thông thường y quán và tiệm thuốc có hai người tính toán, truyệt đối là người thân tín nhất của y chủ. Trong y quán có bí mật gì cũng không giấu nổi hai người này.
Mục Kỳ biết đại trướng phòng thường do ông chủ đảm nhiệm, y không muốn rút dây động rừng, vì vậy hạ lệnh bí mật bắt nhị trướng phòng. Mục Kỳ làm vậy tuyệt đối sẽ không khiến y chủ hay ông chủ nghi ngờ trong thời gian ngắn, y tin chắc có thể cậy miệng đối phương trong một canh giờ.
Tiếng mõ báo canh một vừa qua, các y quán dược đường đều bắt đầu dỡ bảng. Thời này y quán không phẫu thuật, đến tối thì đóng cửa, trừ khi cần khám gấp trọng bệnh, người ta có thể ra giá cao mời danh y đến nhà chẩn trị.
Trác Hành gác bút lông xuống. Lúc này y quán đã vắng tanh, y nhíu mày suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.
Một người hầu chạy đến nói: - Y chủ, không thấy nhị trướng phòng, hỏi hết mọi người rồi mà không biết y đi đâu.