Người ta đồn rằng Đế Quốc được sinh ra trong một gia đình quyền quý và bí ẩn, nhờ những thủ đoạn tàn nhẫn, tập đoàn Đế Đông đã trở thành một tập đoàn quyền lực không thể lay chuyển.
Nghe nói ai dám đắc tội Đế thiếu, nhất định sẽ không thoát khỏi trừng phạt.
Khuynh gia bại sản, hoặc là đột nhiên mất tích.
Cô cũng từng vô tình nghe cuộc nói chuyện cũng mấy người nhàn rỗi, đến nhà họ Triệu không thể đắc tội Đế thiếu, dù sao muốn gặp được mặt anh càng khó thêm khó.
Chỉ là tất cả các phương tiện truyền thông tin tức, bao gồm cả báo và tạp chí, chưa bao giờ đăng ảnh của Đế thiếu.
Nghe đâu là do không có người nào dám chưa thông qua sự đồng ý của Đế thiếu, đăng bất cứ tướng mạo của Đế thiếu lên.
Lúc này, cơ thể Lục Thanh Uyển không khỏi run lên, thậm chí ngày cả da đầu cũng tê dại.
Triệu Tư Ngữ cung kính “mời” Lục Thanh Uyển lên xe.
Trong suốt quá trình từ phòng chờ đến chổ đỗ xe, Lục Thanh Uyển quả nhiên nhìn thấy cảnh sát và bảo vệ xung quanh để không có động tĩnh gì, dường như hoàn toàn đối với nhóm người mặc áo đen này, vừa nhìn rất kỳ lạ, đều làm như không nhìn thấy.
Triệu Tư Ngữ đích thân đưa Lục Thanh Uyển đến bên trong biệt thự của tổng tài.
Trong phòng.
Triệu Tư Ngữ khom người nói với Lục Thanh Uyển “Mời cô vào trong phòng này đợi, đến tối nay, thiếu gia tự nhiên sẽ gặp cô.
Nếu như cô có gì yêu cầu, mời cô ấn nút gọi ở đầu giường, truyền dặn dò của cô, nhưng trước khi gặp thiếu gia, cô không được rời khỏi phòng này nữa bước.
Lục Thanh Uyển nhìn thấy căn phòng quen thuộc, và chiếc giường tối hôm qua cô cùng người đàn ông này làm việc xấu khổ, trong lòng vừa bối rối vừa hỗn loại.
“Anh ta thật sự là Đế thiếu sao? Lục Thanh Uyển nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm giác lời của Triệu Tư Ngữ không thể là sự thật, nói không chừng cô bị lừa dối.
Nếu như là đúng, như vậy sau này cô muốn trốn chạy, vì cô nhất định sẽ vô cùng khốn khổ, thậm chí có thể nói là không thể.
Triệu Tư Ngữ nhìn ra suy nghĩ của người phụ nữ này, trong miệng cười công thức hóa màu xanh, nói rằng “Tôi nghĩ không có ai dám giả mạo Đế thiếu.
Nếu như cô nghi ngờ việc này, thì”.
Sau mười phút ngắn ngủi, Lục Thanh Uyển đối diện với một chiếc máy tính đã được mở ra, hơn nữa đang gọi video, cô chưa định thần lại được.
Lục Thanh Uyển trong mắt lộ ra nghi hoặc, cái này rốt cuộc là muốn làm gì?“Cái”Vẫn không đợi Lục Thanh Uyển nói xong, laptop hiện ra cảnh tượng.
Sau đó Lục Thanh Uyển nhìn thấy trên ống kính máy tính tấm biển lớn của tập đoàn Đế Đông, nhưng rất nhanh ống kính chuyển đi, bắt đầu quay cửa tập đoàn Đế Đông, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều người khom người cung kính, toàn bộ đứng bất động ở cửa, tất cả đồng thanh nói: “Xin chào cô Lục, xin chào trợ lý Triệu”.
Nhưng ống kính căn bản không dừng lại.
Lục Thanh Uyển đã rõ, cảnh tượng này chính là để cho cô xem.
Vì nếu như người đàn ông này không phải Đế thiếu tổng tài của tập đoàn Đế Đông, vậy thì Triệu Tư Ngữ không có quyền phát trực tiếp cảnh tượng như thế này.
Nhưng Lục Thanh Uyển ý thức được, nhanh chóng dùng tay che lấy mặt mình.
.