“Cái gì” Triệu Oánh Viện sửng sốt, “Sếp Tôn sao có thể”.
Trong lòng Thanh Thanh thầm hận, hai mắt lấp lánh, tiếp tục mở miệng nói, “Phu nhân, người nói xem cô ta bên ngoài đắc tội với người nào, những người đó tối hôm qua đến sếp Tôn cũng bị liên lụy”.
Tay Triệu Oánh Viện đập mạnh ly trà xuống bàn, “Nhất định là tiện nhân kia, ta biết là sao chổi kia là chuyên môn khắc nhà chúng ta, tiện nhân khắc ta, cô ta nếu như dám liên lụy đến cuộc sống của chúng ta, xem ta giết cô ta”.
Thanh Thanh vội vàng nịnh hót Triệu Oánh Viện, nói với bà ta rằng, “Vâng, phu nhân người giữ tiện nhân đó ở đây chỉ làm liên lụy người và đại tiểu thư”.
Triệu Oánh Viện cười lạnh, “Uổng công nuôi tên tiện nhân này, bỏ đi cũng chỉ là nhà họ Lục có ý tốt, nuôi cô ta mười mấy năm.
Nếu như cô ta trở về, xem ta xử lý con tiện nhân này như thế nào”.
Vì không cần đi làm, Lục Thanh Uyển nằm trên giường rảnh rỗi không có việc gì làm, nhờ người hầu lấy mấy quyển sách đến đọc, đều là sách hoa cổ, mãi đến khi cô xem xem rồi ngủ quên.
Cô bị người khác véo mũi đau đến mức tỉnh dậy, cô mở to mắt nhìn vào mắt người đàn ông này, trong nháy mắt sợ đến dựng tóc gáy.
“Xem ra cô không có sốt nữa rồi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều”.
Đế Lạc Sâm lại phát hiện hành động của cô, nhưng lại cây ngay không sợ chết đứng véo mặt của người phụ nữ này.
Lục Thanh Uyển nói với bản thân, cô cần nhịn nói bản thân, chỉ là véo mặt thôi? Lại không thiếu miếng thịt nào, cho anh véo tốt rồi.
Cô gật đầu, thuận theo nói, “Đỡ hơn nhiều rồi”.
“Vậy thì tốt, cô cần dưỡng bệnh cho tốt”.
Đế Lạc Sâm lý lẽ đương nhiên nói rằng.
Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cảm giác này quá kỳ lạ, người đàn ông này đang quan tâm cô sao?Nhưng mấy giây sao, người đàn ông lại nói khiến cô biết rằng, là cô nghĩ nhiều rồi.
Khóe miệng của Đế Lạc Sâm vẽ ra một đường cong ma quỷ, giọng điệu tuyên bố tiếp tục bá đạo nói rằng, “Vì cơ thể của cô thuộc về tôi, tôi không cho phép cô lại bị bệnh, cô bắt buộc phải chăm sóc tốt cơ thể của mình, dưỡng tốt cơ thể của cô, như vậy mới có thể làm thú cưng từ từ để tôi chơi biết không?”Lục Thanh Uyển xấu hổ cắn môi, tên biến thái này.
Cái gì mà quan tâm rõ ràng là bản thân vừa rồi nghĩ quá nhiều.
Cô biết, anh là ác ma, chuyên giày vò bản thân.
Nhưng cô không thể không gật đầu, nếu không thì, người đàn ông này nhất định không bỏ qua, nói không chừng sẽ nói lời quá đáng.
Đế Lạc Sâm nhìn khuôn mặt đang sừng phù của người phụ nữ này, lại nhìn mắt cô cuối cùng cũng lộ ra sức sống và sinh lực trước đây, không giống như tối qua đầy nước mắt tuyệt vọng, không thể giải thích được làm cho tâm trạng của anh cũng tốt lên.
Sau đó, anh tiện tay c ởi quần áo của bản thân.
.