Editor: CAFETất cả mọi người không dám nhìn lại sân khấu, dưới sự sắp xếp của những người đàn ông mặc vest đen, họ rời đi một cách có trật tự.
Nhìn thấy tình hình này, Lục Thanh Uyển sợ hãi cũng cảm giác không thoải mái, cô xoay người chuẩn bị rời khỏi sân khấu mở rộng, trực tiếp đi vào hậu trường trang điểm biểu diễn.
Nhưng động tác vừa rồi của cô, cô nghe được giọng nói hấp tập mà lạnh lùng nghiêm nghị, “Còn muốn chạy, thì chặt đứt chân cô”.
Đợi chút.
Đây là nói cô sao?Lục Thanh Uyển đáy mắt lộ ra vẻ khó tin, thậm chí cô còn có ảo giác, chẳng lẽ những kẻ nguy hiểm này đột nhiên xông vào quán Bar ồn ào náo nhiệt này, lẽ nào bọn họ đến vì cô sao?Lục Thanh Uyển cảm thấy suy nghĩ này quá hoang đường rồi.
Cô cả đời này đều không có làm việc hoang đường như vậy, bình thường, việc khác người duy nhất vẫn là nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm đó, Lục Thanh Uyển vẫn cảm thấy quá xấu hổ khi nhắc đến việc đó.
Chỉ là lần này, mọi người rút lui, chỉ còn nhưng người đàn ông mang áo vest đen đứng đầy dưới sân khấu, duy nhất có một người đàn ông lên sân khấu.
Và khi Lục Thanh Uyển nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, toàn thân cô như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, đứng bất động.
Người đàn ông này chính là người đàn ông mà hôm đó cô nhìn thấy nằm trên giường bên cạnh cô.
Không thể nào.
Chẳng lẽ nào lại trùng hợp như vậy.
Lục Thanh Uyển bây giờ xác định rồi, người đàn ông này đến là vì bản thân mình.
Ánh mắt Đế Lạc Sâm nhìn người phụ này ăn mặc và trang điểm, cô mặc loại vải mỏng như mảnh vải trước ngực, gần như lộ ra một mảnh trắng nõn trên ngực, váy bên dưới ngắn đến mức lộ ra hai chân thon dài.
Người phụ nữ này mặc như vậy, lại nhảy vũ điệu quyến rũ đó trên sân khấu, cứ như vậy muốn quyến rũ tất cả những người đàn ông dưới sân khấu.
Đế Lạc Thâm cảm thấy trong lòng tức giận không thể giải thích được, nắm lấy cổ tay của cô, lạnh lùng nói: “Cô thiếu đàn ông như vậy sao? Không chỉ leo lên giường của tôi mà còn đi dụ dỗ đàn ông khác”Cổ tay Lục Thanh Uyển đau đớn, cô vô thức nhíu mày, nhưng bị lời nói của người đàn ông khiêu khích mà trở nên tức giận và xấu hổ, “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy, buông tôi ra”Cô đã quyết định rồi, đánh chết cũng không nhận là được rồi.
Ngày hôm đó sau khi cô xảy ra chuyện, lén lút đến một bệnh viện, kiểm tra một lần, vẫn may người đó là “Không có bệnh”.
Cô cũng lén lút cho người đi kiểm tra khách sạn Quốc Tế, lại vừa khéo, thiết bị giám sát hôm đó đang sửa chữa, vì vậy cũng căn bản không tìm thấy ghi chép cô vào đó.
Hơn nữa cô cũng đến buổi dạ hội hóa trang để hỏi, tối hôm đó cả hậu trường tối om, chỉ có ánh đèn neon sặc sỡ, những người ở đó đều chơi cao hứng, ai để ý người phụ nữ dùng thuốc màu để vẽ lên mặt là như thế nào đi lễ hội hóa trang.
Vì vậy tất cả đều rơi vào bế tắc.
Lục Thanh Uyển trong lòng rất đau khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó, nên cô thẳng thắn là cái gì cũng không điều tra rồi, cứ để bản thân nhanh chóng quên đi mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, chỉ giả vờ rằng cô đã bị một con chó cắn một lần.
Chỉ là bây giờ cô không nghĩ rằng, chỉ là trong “Giấc mơ thanh xuân” gặp người đàn ông đó bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô.
Lục Thanh Uyển lo lắng muốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông đang nắm cổ tay cô, nhưng cô càng vùng vẫy, anh càng giữ chặt cổ tay cô hơn.
.