Tây Môn Chính Hào lĩnh chỉ, nếu hoàng thượng đã cho hắn một bậc thang, hắn nên đi xuống bậc thềm này, về loạn đảng nhất án của Nguyệt Giác Tự, phương trượng Tô Trảm đã chết, dù cho có điều tra nữa, cũng tra không được gì, không bằng lúc này phủi tay mặc kệ, mới là hành động khôn ngoan.
“Vụ án này sẽ giao cho tả tướng kết thúc, Nam An vương cũng không cần nhúng tay vào nữa.”
Hoàng đế đang nhìn hoàng đệ Nam An vương của mình, vừa tức vừa giận, người này không tin hoàng huynh của mình, lại đi tin Dao nhi, còn trực tiếp thông báo cho Dao nhi nữa, bọn họ từ lúc nào nào thì cảm tình đã tốt như vậy, nghĩ đến đây, trong ngực hoàng thượng đột nhiên nặng trịch, thật giống như bị vật gì đè xuống.
“Chúng thần tuân chỉ.”
Nam An vương cùng Tây Môn tướng quân lĩnh chỉ, hai người cáo an rồi trở về phủ của mình.
Trong đại điện của Lưu Ly cung, hoàng thượng nhớ tới chuyện mới vừa rồi hắn cùng Mộc Thanh Dao đối chọi gay gắt, hơn nữa chính mình hạ chỉ, bắt nàng bế môn tư quá, nữ nhân kia chắc chắn sẽ tức giận, chuyện này mình cũng không muốn xử lý như vậy, Mộ Dung Lưu Tôn vung tay một cái từ trên chỗ ngồi bước xuống, vừa đúng lúc A Cửu đi tuyên chỉ xong trở về, cung kính bẩm báo tình huống.
“Hoàng thượng, đã tuyên chỉ xong.”
“Hoàng hậu thế nào?”
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt khôi phục như thường, vẻ nôn nóng lúc trước chợt lóe lên, nhìn bộ dạng bình tĩnh của A Cửu, đáy mắt hiện lên sầu lo.
“Không tức giận? Không phát hỏa?” Hoàng đế lại truy hỏi một câu, A Cửu lắc đầu, hoàng đế tuấn mỹ cũng không biết phải nói thêm cái gì, liền trầm mặt xoay người đi vào… (TT: ta buồn cười quá, Ca thật có máu sợ vợ mà)
Bắc Tân vương phủ
Bên trong thư phòng, một người thanh tú gầy gò đang ngồi ngay ngắn ở phía trước bàn đọc sách, khuôn mặt tái nhợt lúc này bao phủ ánh sáng âm lãnh của hàn đầm, ánh mắt thị máu, khóe môi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào một người khác đang ngồi ở vị trí khách quý, mà người nọ mặc một thân áo choàng màu đỏ tím, làm nổi bật da thịt như tuyết, đôi mắt hoa đào lúc này tản ra thâm ý chưa từng có, trên mặt mang theo bộ dạng chẳng quan tâm, hai chân của hắn nghiêng qua một bên gác lên ghế dựa khác, hoàn toàn không đem sự tức giận của người kia để vào mắt.
“Ngươi nói mẫu hậu bị giam lỏng? Đây là chuyện khi nào?”
Nam tử gầy kia chính là Bắc Tân vương, Mộ Dung lưu mạch, thanh âm ma quái vang lên, tàn bạo chất vấn.
Kẻ mặc áo bào đỏ tím, thờ ơ không để ý kia đang cười đến sắp rút gân chính là Sở Thiển Dực, hắn tà tà liếc nhìn Bắc Tân vương đang nóng lòng như lửa đốt, sau đó gật gật đầu.
“Ngươi không có nghe lầm, hoàng thượng đang giam lỏng thái hậu, không cho phép nàng ra khỏi Quảng Dương cung một bước.”
“Vì sao, hắn muốn làm gì? Bản vương muốn vào cung hỏi hắn, rốt cuộc muốn làm gì?”
Bắc Tân vương thân thể di chuyển, áo choàng xanh ngọc vừa thổi lên một trận gió, người đã đi tới cửa, tên lười biếng kia cũng không nóng nảy, lành lạnh mở miệng: “Hay là hoàng thượng đang chờ ngươi làm như vậy đấy?”
Thân ảnh ngoài cửa chợt dừng lại một chút, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hắn xoay người đi trở lại trước bàn đọc sách, bàn tay to nắm chặt, dùng sức đấm mạnh lên mặt bàn, đồ vật trên bàn bị chấn động vang lên tiếng va chạm, sau đó là một đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía kẻ vẫn đang cười với mình.
“Ta không đợi kịp, còn có mấy ngày nữa chính là đại hôn của bản vương, ta nhất định phải ở tại ngày đó một lần bắt được hắn.”
Bắc Tân vương âm tàn hung hăng mở miệng.
“Ngươi có biết Ngữ Yên hôm qua đã gọi cha ta tiến cung không?” Sở Thiển Dực lại mở miệng, lần này hắn đã kìm nén một ít, trong đôi mắt hoa đào bắn ra mũi nhọn khiếp người, khóe môi xả ra tia cười nhạt.
Bắc Tân vương ngước mắt nhìn hắn, kỳ quái mở miệng: “Ân, bảo hắn tiến cung làm gì?”
“Giao ra binh quyền của Sở gia, muội muội ngây thơ của ta lại hiểu được việc lấy đại nghĩa làm trọng khuyên phụ thân ta giao ra binh quyền Sở gia, quá buồn cười đi.” Sở Thiển Dực hừ lạnh, sắc mặt có chút khó coi, không nghĩ tới Ngữ Yên lại trả cho hắn chiêu này, nhưng mà đến tột cùng là chủ ý của ai đây? Hoàng thượng không bao giờ nói những lời này với Ngữ Yên, như vậy chắc là ý của hoàng hậu, nữ nhân này? Vừa nghĩ tới chuyện ngày đó nàng đã làm, sắc mặt của hắn trở nên hung ác nham hiểm đến dọa người, chuyện làm ngày đó của nàng, kết quả là Sở phủ có thêm một tiểu thiếp, Sở Thiển Dực hắn luôn luôn không thích bị ràng buộc, hiện ở trong phủ lại có một tiểu thiếp nhưng không phải do hắn muốn, đây đều là do nữ nhân kia ban tặng.
“Cái gì, còn có loại chuyện này, hữu tướng sẽ không thực sự nghe theo lời của quý phi nương chứ?” Bắc Tân vương nhíu mày khó tin, nếu hữu tướng quả thật làm như vậy, thật sự làm cho hắn thất vọng đau khổ, lông mài nhỏ nhếch lên, nhìn chằm chằm Sở Thiển Dực.
“Đúng vậy, hắn đem lời nói của Ngữ Yên để lọt vào tai, muốn giao ra binh quyền, rồi cáo lão hồi hương.”
Sở Thiển Dực không nhanh không chậm mở miệng, Bắc Tân vương thân thể nhịn không được nhẹ run lên một cái, mặc dù bản thân hắn có một đám người của mình, nhưng thế lực lớn nhất vẫn là Sở gia, trước giờ hữu tướng vẫn kiên trì muốn đưa hắn lên ngôi vị, vậy mà vừa biết mẫu hậu bị giam lỏng, lại dám chuẩn bị cáo lão quy điền, chẳng lẽ để mặc cho hắn một mình phấn đấu sao, đôi mắt của Bắc Tân vương lúc này doạ người đến cực điểm.
“Ghê tởm, lúc trước hắn đã từng phát thệ qua, hôm nay lời thề son sắt phải trợ giúp bản vương đâu rồi, không ngờ đến giờ phút cuối cùng, quả nhiên dám thu tay lại, ghê tởm, dù cho không có hắn, bản vương tin cũng sẽ thành công.”
Lần này Bắc Tân vương đã triệt để bị chọc giận, bàn tay vung lên, một cổ chưởng lực mạnh mẽ đánh ra ngoài, một ít đồ vật bên trong thư phòng đều bị hất đổ, rơi đầy trên đất.
Sở Thiển Dực nhìn hắn tức giận phát hỏa, cũng không nóng nảy, đợi hắn phát tiết xong lửa giận, mới không nhanh không chậm mở miệng.
“Ngươi hoảng hốt cái gì, không phải còn có ta sao? Sở gia còn có ta, ta sẽ giúp ngươi.”
Lời vừa nói ra, mâu quang của Mộ Dung Lưu Mạch hiện lên hoài nghi, Sở đại công tử luôn luôn phong lưu không kềm chế được có năng lực gì mà giúp đỡ hắn đây? Trong đôi mắt đen sự nghi ngờ rất nhiều, Sở Thiển Dực cũng không nóng lòng, chậm rãi uống chén trà trong tay, trong phòng này sách là đồ vật duy nhất còn hoàn chỉnh nguyên vẹn.
“Ngươi hỗ trợ thế nào? Có mục đích gì?”
Bắc Tân vương mới không tin thằng nhãi này lại có lòng tốt, hoặc là do cùng hắn có giao tình thâm hậu vân vân, hắn tình nguyện tin, nam nhân này dụng tâm kín đáo, hoặc là có dã tâm.
“Thế nhân chỉ nói Sở Thiển Dực ta phong lưu thành tính, chỉ biết ở nơi yên hoa, ta càng muốn để cho bọn họ nhìn, chỉ cần một lần ta cũng có thể làm nên chuyện lớn, hôm nay ta giúp ngươi, nếu nói đến mục đích thì chính là, nếu như ngươi lên ngôi hoàng đế, xin đem vị trí của cha ta để lại cho ta.”
Sở Thiển Dực vẻ mặt thật thà mở miệng, biểu hiện của hắn không giống như đang nói đùa, giọng điệu cùng thần thái của hắn lúc này chưa bao giờ thấy qua, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin lý do đó đủ để một người làm như vậy, nhưng tình thế hiện nay hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, bất quá, nam nhân này có bản lãnh gì đây? đôi mắt dài nhỏ nheo lại.
“Ngươi có năng lực gì để giúp ta?”
“Vì giúp ngươi, ta đã hy sinh rất nhiều đấy, cha ta là hữu tướng mà phải miệng nghiêng mũi lệch, không thể nói chuyện, nhưng chỉ có ngươi biết ta biết, người khác không biết, ta sẽ phái người thay phụ thân xin nghỉ, hoàng thượng nhất định sẽ cho là phụ thân ta muốn nắm giữ binh quyền mà tránh không chịu gặp mặt, đương nhiên hoàng thượng không biết là hắn đã không thể tự chủ được, mà ta sẽ lợi dụng thời gian này giúp đỡ ngươi, mượn hơi là người Sở gia mà hành động, đến lúc đó một lần thắng sẽ được thiên hạ.”
Sở Thiển Dực nói xong, ánh mắt của Mộ Dung Lưu Mạch tản ra ánh sáng rực rỡ, trên gương mặt tái nhợt bị lây một ít kích động đã trở nên đỏ ửng, bất quá đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi nhanh chóng biến mất, không nghĩ tới Sở Thiển Dực này lại khôn khéo như vậy, người này hắn phải cẩn thận ứng phó, ngàn vạn không nên dữ hổ mưu bì (), ngược lại còn biến thành chó cắn lại hắn.
() đây là một câu thành ngữ ý nói đàm phán mà hy sinh lợi ích của đối phương thì thường không thể thành công.
“Tốt, chúng ta lúc đó hảo hảo bố trí một chút, ngày đại hôn của bản vương, một lần hành động phải bắt được người kia, sau đó để cho hắn hạ chỉ, lập bản vương làm hoàng đế.”
Bắc Tân vương cùng Sở Thiển Dực hai người đối mặt nhìn nhau cười, nhưng trong bụng mỗi người đều ôm tâm kế, giống hai con hồ ly, cười xong, Sở Thiển Dực nghiêm trang nói.