Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 90-6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tây Môn Chính Hào, thân là một đời lão tướng, mặc dù không có binh quyền, nhưng có uy tín tương đối cao, chỉ bản thân hắn cũng giống như có một phần ba binh quyền.

Quân đội phòng giữ kinh thành lần này, cùng bộ binh họ đều đã từng là thuộc hạ dưới trướng của hắn.

Mà tả tướng Mộc Ngân đã âm thầm điều tra rõ những quan viên có liên hệ với Sở gia, rồi đem danh sách trình cho hoàng thượng.

Nam An vương thì có ngự lâm quân cùng binh lực của Nam An vương phủ.

Trên Thượng thư phòng, mỗi một bước đi đều được hoàng đế thiết kế độc đáo, làm cho đại thần đứng đầu đều kính nể đồng thời cũng không dám phớt lờ, việc này sự tình liên quan trọng đại, nếu như có xảy ra sai lầm, chỉ sợ Huyền Nguyệt sẽ lâm vào rối loạn, đến lúc đó bọn họ đều là tội nhân thiên cổ.

“Chúng thần xin cáo lui.”

“Ừ, đều đi xuống đi, hãy mau chóng hành sự, nhưng nhất định phải bảo mật, ngàn vạn lần chớ để lọt phong thanh ra bên ngoài.” Huyền đế bình tĩnh mệnh lệnh, ba người đồng thời lên tiếng đáp rồi lĩnh mệnh mà đi.

Trong thư phòng, con ngươi của Mộ Dung Lưu Tôn u ám giống như quỷ trong địa ngục, khóe môi xả ra nụ cười lạnh buốt.

“Hoàng đệ, trẫm rất muốn nhìn xem lần này ngươi còn có thể lật trời được không.”

Kỳ thực trong tay hắn còn ẩn giấu một đoàn ám vệ, hai ngày trước đã bị hắn điều trở lại kinh thành đợi mệnh, đại hôn ngày đó tất nhiên thế như chẻ tre, hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ai mới là người chiến thắng, nhưng mà lần này có chuyện nằm ngoài dự tính của hắn là Tây Môn Chính Hào, vốn ngỡ rằng Tây Môn Chính Hào sẽ nương cơ hội này, buộc hắn nạp Tây Môn Tân Nguyệt vào hậu cung làm phi, không ngờ Tây Môn Chính Hào cái gì cũng không nói, xem ra là cũng là một kẻ thông minh, biết hắn không phải là một người dễ bị uy hiếp…

Có mấy ngày nữa chính là đại hôn của Bắc Tân vương, toàn bộ kinh thành, cũng không có cảm nhận được không khí vui vẻ, ngược lại mọi người dường như cảm thấy được những đợt sóng ngầm sắp khởi động, đè nén toàn bộ người của Lâm An thành, làm họ cảm nhận được dường như sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Trong cung, hoàng thượng vẫn ung dung bình tĩnh lâm triều như trước, xử lý chính vụ, sau đó thì đi đến chỗ hoàng hậu nương nương.

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua.

Ngày mai chính là đại hôn chi hỉ của Bắc Tân vương, bên trong Bắc Tân vương phủ nơi nơi đều dán đầy câu đối đỏ, dưới mái hiên đều treo màn che, đèn lồng đỏ thẫm được thắp sáng, màu đỏ chói mắt này tràn ngập nhuộm toàn bộ phía chân trời.

Trong Bắc tân vương phủ, bọn hạ nhân đều bận rộn, nhưng sắc mặt thì một điểm vẻ vui cũng không có, ngược lại đều mang theo cẩn thận can đảm, ngày mai là ngày vui của vương gia, thế nhưng càng gần ngày đại hôn, sắc mặt của vương gia càng hung ác nham hiểm, các nàng chỉ là nha đầu và ma ma, ai mà dám làm càn chứ.

Bên trong thư phòng, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch sắc mặt tái nhợt dường như đã khá hơn, ánh mắt hung ác nham hiểm không gì sánh được.

“Vương gia, thuộc hạ cho rằng, ngày mai chỉ sợ không thể được.”

“Không thể được, vì sao không thể được?” Bắc Tân vương tức giận đứng lên, vỗ một cái thật mạnh lên bàn viết, hắn chờ đợi ngày này đã đợi bao nhiêu năm, hiện tại mẫu hậu còn bị giam lỏng, chẳng lẻ muốn hắn trơ mắt nhìn mẫu hậu chịu khổ sao? Dù cho ngày mai có khả năng là cạm bẫy, hắn cũng muốn được ăn cả ngã về không, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, nếu như mất đi cơ hội ngày mai, hắn sẽ không có cơ hội lần nữa.

“Vương gia, Sở đại thiếu gia bây giờ còn không có xuất hiện?”

Trữ phúc nhắc nhở chủ tử, hiện tại thái hậu nương nương bị giam lỏng ở trong cung, trong lòng của hắn cũng rất lo lắng, thế nhưng đêm nay, tâm thần của hắn không yên, dường như cảm giác được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đó.

“Sợ cái gì? Chúng ta đã thương lượng thỏa đáng chuyện này, hắn có xuất hiện hay không đều như nhau, một phần phòng giữ quân kinh thành đã được chúng ta thuyên chuyển về, còn có một phần bộ binh cũng bị đều ra ngoài, mặt khác còn có người của chúng ta, ngày mai ta nhất định phải giết chết người nam nhân kia, giang sơn này chính củata.”

Bắc Tân vương kiêu ngạo cười rộ lên, bên cạnh Trữ quản gia ngước nhìn lên chủ tử, đáy lòng đau nhói thật nhiều, chủ tử gần nhất thần kinh căng thẳng rất nhiều, sự thực hoàng thượng tuyệt đối sẽ không dễ đối phó như vậy, chỉ sợ ngày mai chính là ngày chết của bọn họ…

Lưu Ly cung

Hoàng thượng nắm những quân cờ đang chơi trong tay, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, khóe môi cầu nở nụ cười nghiền ngẫm.

A Cửu từ bên ngoài đi tới: “Hoàng thượng, Sở công tử đã tới.”

“Ừ, truyền hắn vào đi, ” Mộ Dung Lưu Tôn ôn nhuận cười lên, nắm chặt bàn tay thon dài giơ lên, nhìn thoáng qua tâm tình hắn dường như vô cùng tốt.

A Cửu lĩnh mệnh, rất nhanh lắc mình đi ra ngoài, nhanh chóng dẫn Sở Thiển Dực đi vào, thằng nhãi yêu nghiệt này trên mặt lại lộ ra nụ cười chiêu bài, vẻ mặt trấn định, nhìn hoàng thượng thi lễ: “Thiển Dực tham kiến hoàng thượng, không biết tối nay có chuyện gì quan trọng mà hoàng thượng triệu kiến Thiển Dực?”

“Trẫm buồn chán, muốn tìm người chơi cờ, liền gọi Thiển Dực tiến cung” trên gương mặt tuấn mỹ của hoàng thượng một chút dao động không có, ánh sáng của dạ minh châu toả ra một ít màu sắc mộng ảo, chiếu vào đáy mắt hắn.

“Nha, ” Sở Thiển Dực nhướng mài, bình tĩnh đi tới, ngồi một bên bàn cờ, hắn mới không tin hoàng thượng thực sự là tìm hắn đánh cờ, nhưng mà hoàng thượng rốt cuộc là muốn làm gì đây? Nhưng nghĩ mãi cũng không ra, nên hai người ôm hai tâm tư khác nhau bắt đầu hạ cờ, họ hạ cờ tuy rất chậm, nhưng trên bàn cờ sóng cuộn ba đào mãnh liệt, tâm tư khó lường, hoàng đế ngưng mài nhìn bàn cờ, chậm rãi mở miệng.

“Bệnh của hữu tướng còn chưa hết sao?”

“Ừ, còn chưa có khởi sắc, đã nhọc tâm hoàng thượng lo lắng” Sở Thiển Dực lấy một con cờ chậm rãi đặt lên trên bàn cờ, khóe môi câu ra nụ cười hồ ly giảo hoạt, nếu hoàng thượng đã muốn cùng hắn chơi đánh đố, hắn cần gì phải nôn nóng chứ.

Toàn cục đánh gần hai canh giờ, đến cuối cùng thì càng ngày càng chậm, từng bước kinh tâm, bao vây lẫn nhau, càng về sau càng kinh tâm động phách.

Hoàng thượng nở nụ cười, nhìn trước mắt: “Mấy ngày không gặp, kỳ nghệ của Thiển Dực càng tiến thêm một bước, hơn nữa từng nước cờ có thể thấy được dã tâm cùng khí phách, làm cho người ta không thể khinh thường a.”

“Không dám ” Sở Thiển Dực cười yếu ớt, trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi vấn, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Một cổ dự cảm bất an bắt đầu khởi động mãnh liệt, làm ảnh hưởng suy tư của hắn, cuối cùng chỉ đi sai nước cờ làm hắn thua cả gián.

“Hoàng thượng tâm kế mới là độc bộ thiên hạ?” Sở Thiển Dực kinh hãi mở miệng, hoàng thượng đánh cờ đã xảo diệu như vậy, hơn nữa phong vân thay đổi trong nháy mắt, tựa hồ mọi thứ đều nắm ờ trong tay, Sở Thiển Dực nhíu mài, bỗng nhiên thầm kêu một tiếng không tốt, chẳng lẽ đại hôn ngày mai của Bắc Tân vương, hoàng thượng đã bày thiên la địa võng, lập tức sắc mặt hắn có chút tối, nhưng vẫn bình tĩnh ôm quyền.

“Hoàng thượng, đêm đã khuya, Dực phải đi về.”

“Trở về?” Mộ Dung Lưu Tôn vẫn thưởng thức việc đánh cờ liền nở nụ cười bí hiểm, nụ cười này thị máu uy nghi và lạnh giá, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Sở Thiển Dực, bàn tay dùng một ít lực, quân cờ kia hóa thành bụi phấn theo khe hở giữa ngón tay chảy xuống đất.

“Người đến, ” hắn hét lớn một tiếng, sự nổi giận tựa như đất bằng sấm sét vang lên: “Con trai của hữu tướng dám ám sát trẫm, bắt.”

_________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio