Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 92-3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Được rồi, tả tướng cùng ngự sử đại nhân đừng nóng lòng, bản cung còn chưa có nói xong, ” Mộc Thanh Dao hừ lạnh, nếu không phải vì phụ thân, nàng cần phải quản loại chuyện tốn hơi tốn sức này sao?

“Chẳng lẽ mọi người đều không có hoài nghi qua, Tô Trảm tại sao phải đối mặt với chuyện tra tấn cũng không giao ra kẻ chủ mưu Bắc Tân vương? Còn nữa hắn là một hòa thượng tại sao phải tham dự đến việc này, chẳng lẽ thật là bởi vì một chữ tình thôi sao?”

Mộc Thanh Dao đem hoài nghi nói ra, hết nhìn hoàng thượng lại nhìn đến ba người phía dưới, tất cả đều trợn trừng mắt, cũng không mở miệng nói lời nào. Cuối cùng Nam An vương nhịn không được lên tiếng: “Ý hoàng hậu là, Bắc Tân vương kia kỳ thực thật là do hòa thượng đó cùng thái hậu sinh ra?”

Lời vừa nói ra, tựa như tiếng sét đánh giữa không trung, khiến mọi người đầu váng mắt hoa, một câu cũng không nói nên lời, chỉ nghe được hoàng hậu chậm rãi mở miệng: “Bản cung quả thực sự rất nghi ngờ vấn đề này, vì sao tiên hoàng lúc sắp chết lại nói cho hoàng thượng, Lý hoàng hậu là do Thái hậu hiện giờ giết chết. Con người lúc sắp chết đều nói lời thật lòng, hắn vì sao làm như vậy chứ, chứng tỏ nội tâm hắn có oán khí rất lớn, có lẽ cuối cùng hắn đã phát hiện ra chuyện này, vì thế đã sinh lòng oán giận. Điều này cũng có thể giải thích vì sao đối mặt với chuyện một trăm lẻ tám miệng ăn của Tô gia bị trảm, Tô Trảm cho dù đau, cũng vẫn có thể kiên trì, nguyên nhân bởi vì Bắc Tân vương kia là con trai ruột của hắn, hắn không có cách nào, giao con mình ra.”

Trong đại điện, rất yên tĩnh, một điểm âm thanh cũng không có, thật giống như đã bị đông lạnh.

Cuối cùng đôi mắt của hoàng đế lóe lên, nếu như Bắc Tân vương thật không phải là huyết mạch tiên hoàng, vậy là tốt rồi, nhưng đây rốt cuộc cũng chỉ là do hoàng hậu suy đoán. Mâu quang của hoàng thượng lập tức hiện lên đủ loại màu sắc, quét về phía dưới: “Nam An vương, tức khắc đi tới Hình bộ đại lao, cùng Bắc Tân vương lấy máu kiểm tra.”

Loại chuyện này mà đi hỏi thái hậu, nàng ta dù có bị đánh chết cũng sẽ không nói, huống chi nữ nhân kia hiện tại đã điên điên, có nói người khác cũng không tin, chỉ có dùng cách kiểm chứng mới có thể biết được sự thật.

“Dạ, hoàng thượng, thần lĩnh mệnh.”

Nam An vương lui xuống, tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Ngự sử đại nhân hai vị cựu thần vẫn có chút khó có thể tin, tựa như thực vô pháp tiêu hóa loại chuyện như vậy, đồng loạt kinh ngạc nhìn hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu quả bạo gan, chuyện như vậy cũng dám nghĩ, còn nói đến triệt để như thế.

Mộc Thanh Dao cũng không cho rằng ý nghĩa của mình có nhiều kinh hãi thế tục. Người cổ đại coi trọng nhất chính là huyết mạch hoàng thất, nếu như có thể chứng minh Bắc Tân vương không phải huyết mạch hoàng thất, như vậy cũng sẽ không có cái gì rối loạn, chỉ sợ mọi người còn đồng tình với hoàng đế, quay ra mắng Bắc Tân vương.

“Hoàng thượng có thể cho người tới Quảng Dương cung truyền thiếp thân thái giám Lý công công của Thái hậu làm chứng, chứng minh Bắc Tân vương mưu đồ phản loạn, hơn nữa hắn không phải huyết mạch hoàng thất, sau này lời đồn sẽ tự sụp đổ.”

Mộc Thanh Dao nói xong, liền nhìn thấy phụ phụ thân cùng ngự sử đại nhân không khỏi húp một ngụm khí lạnh, nên có chút đồng tình, những cổ nhân này thật là dễ bị hù doạ, chuyện huyết mạch hoàng thất không trong sạch bất quá cũng là bình thường, hoàng đế phi tử nhiều như vậy, nhưng không làm gì chỉ để nhìn, chẳng lẽ bắt những nữ nhân kia cả đời phải thủ tiết sao?

“Tốt, cứ dựa theo phương án hoàng hậu nói mà tiến hành, chờ Nam An vương mang tin tức qua đây, sau đó hãy quyết định.”

Hoàng thượng một lời vừa thốt ra này như đinh đóng cột, tuy rằng hắn cũng khiếp sợ chuyện như vậy, nhưng có thể giải quyết lời đồn mới là chuyện tối quan trọng, thật không biết Dao nhi vì sao lại có suy nghĩ như vậy, nhìn thừa tướng sắc mặt đều bị doạ đến trắng bệch, đối mặt với loại chuyện như vậy mà nàng lại có suy nghĩ khác với mọi người. Đôi mắt đen của hoàng thượng lại càng sâu không lường được.

“Chúng thần xin cáo lui.”

Thừa tướng cùng ngự sử đại nhân cáo lui ra ngoài, đại điện an tĩnh lại, khuôn mặt tuấn mỹ của hoàng thượng nổi lên nụ cười, tựa như được bao quanh bởi chân trâu sáng bóng, nhu hòa ôn nhuận.

“Đa tạ Dao nhi giải nguy cho ta.”

Mộc Thanh Dao vừa nhìn hắn cười lại nghĩ tới chuyện đêm qua, tức giận hừ lạnh.

“Ta chỉ là không thể đứng nhìn Huyền Nguyệt rơi vào khốn cảnh, thấy phụ thân khó xử, chuyện này không có liên quan đến hoàng thượng không quan hệ.

Nói xong liền đứng lên hướng về phía dưới đại điện mà đi, Mộ Dung Lưu Tôn bàn tay to đưa lên, nhưng lại rơi vào khoảng không.

Lúc này A Cửu dẫn tiểu thái giám tiến vào, đưa mắt quét nhìn Mộc Thanh Dao một cái, cuối cùng ngẩng đầu hướng về hoàng thượng: “Hoàng thượng, Tây Môn Tân Nguyệt cầu kiến?”

“Nàng tới làm gì?”

Hoàng thượng như giẫm phải cái đinh, tâm tình tự nhiên không tốt, lạnh nhạt nhăn mi lại, thanh âm thập phần lăng hàn, A Cửu vừa nhìn thấy hoàng thượng mất hứng, vội vàng hồi bẩm.

“Nàng bị người ta đánh.”

“Bị đánh?” Hoàng thượng cũng có vài phần hiếu kỳ, đây là hoàng cung, Tây Môn Tân Nguyệt kia cư nhiên lại bị người đánh, ly kỳ như thế sao, không khỏi phất phất tay phân phó A Cửu: “Để cho nàng đi vào, trẫm muốn xem một chút là ai đánh nàng?”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu nói xong, lại hướng về phía hoàng hậu nương nương liếc mắt một cái, Mộc Thanh Dao thân thể đã dừng lại không đi, đứng ở trên đại điện, một thân băng tuyết phong tư, quanh thân lộ ra một loại tài năng mỹ mạo, u đạm thỉnh liệt, khiến người khác không thể rời đi tầm mắt…

Hoàng thượng thấy nàng đứng ở phía trên đại điện, đôi mắt lóe lên một cái liền hiểu rõ, vừa rồi chuẩn bị đi lại ngừng lại, xem ra Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh có chút liên quan, hắn không quan tâm nàng ta ngược lại muốn nhìn xem, hoàng hậu vì sao cho người ta đánh Tây Môn Tân Nguyệt.

Tây Môn Tân Nguyệt theo A Cửu đi tới, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng dáng đứng giữa đại điện, hoàng hậu lạnh lùng trầm mặt quét mắt nhìn về phía nàng, thì lại càng hoảng sợ, nhanh chóng thu lại tầm mắt, quỳ xuống vội dàng tới thỉnh an hoàng thượng, nàng thực vạn lần không ngờ đụng phải hoàng hậu ở đây.

“Tân Nguyệt khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

Tây Môn Tân Nguyệt dung nhan yêu kiều như hoa, lúc này gò má nửa bên mặt sưng đỏ một mảnh, thương thế có chút nghiêm trọng, dường như bị đánh đến không nhẹ.

Lần này phá vụ án Bắc Tân vương, Tây Môn lão tướng quân không thể không có công, hoàng thượng đương nhiên sẽ không nghĩ sẽ bôi nhọ công lao của Tây Môn gia, bởi vậy liền chậm rãi mở miệng: “Tây Môn Tân Nguyệt, thương thế trên mặt ngươi là xảy ra chuyện gì?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, là…là…?” Nói đến đây, nàng liếc mắt một cái nhìn Mộc Thanh Dao, bộ dạng mềm mại không gì sánh được, nhanh chóng cúi đầu, tựa như rất e ngại hoàng hậu, cuối cùng cắn răng một cái mở miệng: “Là người trong cung của hoàng hậu nương nương, không hiểu sao lại đánh Tân Nguyệt, Tân Nguyệt không biết đã gây ra chuyện gì?”

Mộc Thanh Dao đi tới trước mặt Tây Môn Tân Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng mở miệng: “Chẳng lẽ ngươi thật không biết sao? Ngươi một tú nữ nho nhỏ, cũng dám ở hậu cung một mình bắt giam thái giám, ngươi nói, ngươi cho ngươi là cái thứ gì?”

Mộc Thanh Dao lạnh như băng mở miệng, tiện nhân này còn dám diễn kịch trước mặt hoàng thượng. Nếu nàng ta cho là nàng không dám động thủ, như vậy nàng cũng muốn nhìn xem nàng ta có thể giả bộ đến khi nào. Mâu quang hiện lên dụng ý, Mộc Thanh Dao đột nhiên vung tay lên, “ba” một tiếng rât nhanh tặng cho nàng ta một cái bạt tai.

Trên đại điện, thái giám cùng cung nữ ngây ngẩn cả người, hoàng hậu luôn luôn lạnh đến bức người, nhưng rất ít khi nổi giận, không nghĩ tới hôm nay lại đánh Tây Môn Tân Nguyệt.

Hoàng đế ngồi trên cao cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt đen thẳm tựa như biển sâu, căn bản nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

” Một tát này đều đánh vào cho hai bên mặt cân đều, hơn nữa đây không phải là bản cung muốn đánh ngươi, chỉ là thay cho người vô tội của Tô gia đánh ngươi.” nói xong nàng xoay mình buông lỏng tay, đứng lên, hai tay phủi phủi, giống như trên tay có cái gì bẩn cần phải đem phủi sạch, sau đó vẻ mặt ưu nhã cười: “Được rồi, bây giờ có thể khóc lóc kể lể với hoàng thượng.”

Mộc Thanh Dao xong xuôi chính sự, ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng thượng, từ đầu tới cuối cũng không có nói gì.

“Thanh Dao cáo lui.”

Nói xong liền nhanh nhẹn rời đi, trên đại điện, Tây Môn Tân Nguyệt là chân thật giật mình, viền mắt tràn ngập lệ, tức đến hộc máu. Nữ nhân kia lại ở trước mặt hoàng thượng làm trò đánh nàng, hơn nữa hoàng thượng thật giống như không có nhìn thấy, điều này làm cho nàng nhớ tới lúc nãy, bạt tay bên mặt là tự mình đánh vào, khi dùng sức nặng nhẹ đều có tính toán, nhưng cái nữ nhân độc ác kia sử dụng hết khí lực, đánh cho nàng một bên đầu óc ong ong: “Hoàng thượng.”

Mộ Dung Lưu Tôn phất phất tay, giọng điệu hòa hoãn một ít: “Được rồi, đi xuống đi, đừng quên, hoàng hậu vẫn mãi là hoàng hậu.”

“Dạ, hoàng thượng, ” cái này đúng là ăn trộm gà không thành còn mất đi nắm gạo. Nàng vốn là muốn bí mật giam giữ Lí công công, không ngờ thủ hạ của hoàng hậu lại xông tới, không chỉ mang đi Lý công công, còn đánh nàng. Tuy nàng biết võ công, nhưng cũng không phải đối thủ của hai người kia, nếu một người còn có thể ứng phó. Bất quá bọn họ cũng không đánh vào mặt nàng. Nàng vì muốn tranh thủ sự đồng tình của hoàng thượng nên mới tới đây, hiện tại còn đồng tình không có còn ăn thêm một cái bạt tai đau điếng.

Hoàng đế nhìn nàng nước mắt lưng tròng, bộ dáng nhu nhược không chịu nổi, hơn nữa trên khuôn mặt luôn luôn dịu dàng động lòng người kia lại có vết sưng to, tâm nảy sinh ba phần thương hại, phân phó A Cửu.

“Truyền ngự y, vì nàng chuẩn trị một chút.”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu dẫn nàng đi ra ngoài.

Tây Môn Tân Nguyệt ở cuối cùng cũng cảm nhận được hoàng thượng mềm lòng. Từ khi nàng tới đây, lần đầu tiên thấy được hi vọng, nên không cảm thấy gương mặt còn đau nữa, tâm địa nam nhân a, chỉ cần mềm lòng là tốt rồi, khóe môi nàng hiện lên nụ cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio