Đoàn người ngồi trên xe ngựa xa hoa, hướng về phía tây, dọc theo đường đi, Trưởng Tôn Trúc cẩn thận tỉ mỉ lại ân cần, thân là Đông cung thái tử khôn khéo cơ trí của Thanh La quốc, Trưởng Tôn Trúc, chính là Đông cung thái tử chỉ đứng sau Huyền đế về việc được mọi người ca tụng, mười tuổi liền đọc đủ thứ thi thư, có thể đọc thuộc lòng ra toàn bộ thiên trường ca luận, mười ba tuổi, liền đăng triều đình, phụ trợ hoàng đế phủ định chính sách dân luận, thay đổi cải cách điền chế, rất được nhân dân Thanh La quốc tôn sùng.
Một nam nhân xuất sắc thông minh như vậy lại luôn luôn xem nữ nhân như không tồn tại, nữ tử đối với hắn chẳng qua như y phục có cũng được mà không có cũng không sao, dùng xong thì vứt đi, chẳng bao giờ phí tâm với ai, luôn luôn đối với những nữ nhân ở hậu viện kia mưa móc đều dính.
Cũng không biết bắt đầu khi nào thì hắn đã không còn lưu luyến đến hậu viện, xem nữ tử như là những kẻ không liên quan. Mặc cho các nàng mỏi mắt chờ mong, nhưng cũng không chiếm được hắn một điểm phản ứng.
Nguyên lai đáy lòng của hắn đã có một người khác, mà người này chính là nữ tử trước mắt.
Dọc theo đường đi, Nghênh Tình mặt mũi càng ngày càng mờ, đến cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ phẫn nộ để hình dung, nàng cũng một gã tỳ nữ từng bò lên trên giường chủ tử, nhìn thấy chủ tử chưa bao giờ dùng thanh âm nhu hòa như vậy nói chuyện cùng nàng, chưa bao giờ có thái độ chiếu cố nàng, tất cả đều này là thứ mà mọi người mỏi mắt chờ mong nhất, nữ nhân này không chỉ ngang nhiên hưởng thụ, thậm chí còn có vẻ khinh thường, đây chính là điều làm cho nàng không thể chịu đựng được.
Cũng may, trên đường đi cũng không xảy ra chuyện gì náo động, hơn nữa trước mặt chủ tử, nàng cũng không dám tỏ vẻ gì, chỉ có thể ở nơi mà chủ tử không nhìn thấy, oán hận căm tức nhìn nàng.
Một tháng sau, bọn họ cuối cùng cũng tới đế đô của Thanh La quốc, Phượng Phần thành.
Phượng Phần thành, là một đế đô phồn hoa, quả nhiên không hổ là đô thành của Thanh La quốc, cẩm tú chi bang, trên đường người qua lại tấp nập, phi thường náo nhiệt, năm mới vừa qua khỏi, nhưng bầu không khí vui mừng vẫn không có thối lui, khắp nơi là bức tranh ánh sáng tràn đầy màu sắc, hàng vạn người qua lại trên đường, kín người hết chỗ, thỉnh thoảng có thanh âm ồn ào náo động truyền đến, thì ra là có người đang múa đèn rồng, người vây quanh đó hết ba tầng ngoài đến ba tầng trong, náo nhiệt không gì sánh được.
Xe ngựa xa hoa vẫn hướng về phía đường phố náo nhiệt nhất của Phượng Phần thành mà đi đến phủ Đông cung thái tử.
Hơn một nữa con đường đã bị phủ thái tử chiếm, có thể thấy được diện tích kiến trúc cực lớn của thái tử phủ, bên trên cánh cửa cao to là mấy chữ lớn ‘Thái tử phủ’ như rồng bay phượng múa, mấy chữ này được mạ vàng chạm bạc, nên dưới ánh mặt trời nó phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, đồng thời càng rực rỡ lộng lẫy.
Hai bên cửa lớn, là hai pho tượng sư tử đá, uy vũ trang nghiêm, khí thế bàng bạc.
Trước cửa thềm đá, một bên là đám hạ nhân hơi khom người quỳ đầy đất, một bên khác đào hồng liễu lục, sá tử thiên hồng, làm cho người ta hoa cả mắt, họ đều là nữ nhân trong hậu viện của phủ Đông cung thái tử, vừa nghe nói gia hôm nay đã trở về, những nữ nhân nhiều ngày đã không gặp gia này, tựa như mèo nhiều ngày không ăn cá, nên vừa nghe tin lập tức hành động, mỗi người đều tỉ mỉ trang điểm, dẫn nha đầu các viện, đến trước cửa đón tiếp thái tử điện hạ.
Dưới ánh mặt trời chói chang, chỉ nghe được thanh âm cung kính cùng lúc vang lên.
“Các nô tài ( nô tỳ), cung nghênh thái tử hồi phủ.”
Trong những nữ nhân kia, lợi hại nhất chính là nữ tử được Trưởng Tôn Trúc phong làm trắc phi Thẩm Nhứ Tuyết, phía sau nàng chính là nhà mẹ đẻ, một gia tộc có quyền thế đệ nhất Thanh La quốc Thẩm gia, Thẩm gia đương thời chịu trách nhiệm bên quân đội, tinh trung báo quốc, chịu hoàng ân rất sâu, ở Thanh La quốc từ trên xuống dưới, ai mà không biết Thẩm gia, bởi vậy Thẩm Nhứ Tuyết ở thái tử phủ luôn luôn độc đại (), không ai dám chọc tới nàng, càng không ai dám ở trước mặt thái tử nêu ra ý kiến.
() tựa như một mình một cõi
“Nhứ Tuyết dẫn bọn muội muội, cung nghênh điện hạ hồi phủ.”
Tiếng nói như Oanh thanh yến ngữ vang lên.
Từ phía sau một chiếc xe ngựa bước xuống đâu tiên chính là Nghênh Phong, thứ hai là Nghênh Tình, nàng cung kính nhấc lên màn xe, chỉ thấy một đạo bóng dáng cao to như vầng trăng phát ra muôn ngàn tia sáng đang chậm rãi bước xuống xe ngựa, quanh thân hắn tôn quý hoa mỹ, đôi mắt đẹp như ngọc thạch ngũ sắc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, mọi người vừa nhìn thấy người nam nhân lãnh khí bức người này, lập tức cùng kêu một tiếng.
“Gia.”
Mà Trưởng Tôn Trúc cũng không thèm để ý tới những hạ nhân kia, chỉ quay đầu, vẻ mặt mang ý cười ôn nhuận như ngọc, họ chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười động lòng người như vậy.
“Đến, tới rồi.”
“Làm phiền thái tử điện hạ rồi.” Một đạo thanh âm lạnh lùng bức người vang lên, Thanh Dao cũng không có vịn tay Trưởng Tôn Trúc, mà chỉ nhìn về phía sau hắn, tỳ nữ của nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu vừa thấy vậy, lập tức tiến lên một bước, vươn tay ra, đồng thanh mở miệng: “Chủ tử, xuống đây đi.”
“Ừ.” Một tiếng đáp nhẹ, một thân hình lả lướt chậm rãi xuống xe ngựa.
Trước cửa thái tử phủ, đột nhiên không khí yên lặng chết chóc, gia dẫn theo một nữ nhân trở về, hơn nữa nữ nhân này tựa hồ không muốn nhận lấy ân tình của hắn, đây thật là chuyện kỳ lạ nhất thiên hạ mà, thanh âm hít thở sâu lần lượt vang lên, mà các nữ nhân ở bên kia, từ lâu nha đã nghiến răng ken két, nhất là người dẫn đầu Thẩm trắc phi, sắc mặt đã sớm thay đổi, xấu xí đến cực điểm.
Gia chưa lúc nào dùng khuôn mặt tươi cười để đối diện với các nàng, cho tới nay, mọi người chỉ biết Gia lạnh lùng, cho dù cần nữ nhân, thì từ trước đến giờ cũng chỉ đến và đi vội vàng, nhưng bây giờ hắn không chỉ đối với nữ nhân kia cười, còn đối với nàng ôn nhu săn sóc, vậy mà nữ nhân kia còn không thèm nhận, nếu là người khác chỉ sợ đã tranh nhau đến vỡ đầu mẻ trán cũng cam lòng, còn nữ nhân này thì lại khinh thường.
Thẩm Nhứ Tuyết chợt ngẩng đầu, kể cả hơn mười đạo ánh mắt ở phía sau nàng, cũng đồng thời bắn về phía Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nữ tử này, hàng lông mài như bút vẽ, tinh tế và thật dài, đôi mắt sáng như ngôi sao hôm đẹp nhất trong đêm tối, loang loáng mà chói mắt. Còn mang theo ánh mắt đẹp làm cho người ta trầm mê, cái mũi rất cao, như cho thấy cá tính nàng ngang tàng ngạo nghễ, hai cánh môi đỏ tươi như máu, khéo léo như hai cánh hoa, mùi thơm của nó tỏa ra như hoa mai thổi tới, trên thân một bộ áo mỏng màu ngà, một làn váy dài vừa rơi xuống đất, liền bình tĩnh hướng về phía trước đại môn, không tự ti cũng không kiêu ngạo, tư thái cuồng ngạo, mi tâm mang theo anh khí bức người, bên trong con ngươi chứa đựng ánh sáng khiếp người, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, liền mang theo vẻ thị máu khí, ép tới người ta không thở nổi, đừng nói là nữ tử, ngay chính cả nam tử, đều cảm thấy không bằng….
Nữ nhân này lai lịch không nhỏ, Thẩm Nhứ Tuyết phản ứng trước tiên, trong lòng tuy rằng hận, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cung kính tiến lên một bước.
“Gia, vị này chính là?”
Trưởng Tôn Trúc sắc mặt trầm xuống, thanh âm sắc bén lạnh lùng mở miệng: “Các ngươi đi ra ngoài làm gì? Đều đi xuống.”
Thẩm Nhứ Tuyết run lên, Gia sinh khí, lập tức không dám nói thêm cái gì, cung kính lên tiếng trả lời: “Dạ, gia.”
Lập tức xoay người dẫn đám nữ nhân liên can trong hậu viện đồng loạt lui xuống, mà trước đại môn, thanh âm lãnh chìm của Trưởng Tôn Trúc vang lên lần nữa: “Hoằng Văn, đem Mộc cô nương đưa đến Minh Nguyệt uyển đi.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong ngoài thái tử phủ đều cả kinh, Minh Nguyệt uyển là nơi nào, Mộc Thanh Dao không biết, thế nhưng ở thái tử phủ người người đều biết, đó là nơi ở của thái tử phi tương lai, nó không thuộc về hậu viện hay bất luận một viện nào, nó nằm độc lập, ở thái tử phủ tự thành một phong thái, nơi đó rất đẹp, bởi vì cái vị trí kia tượng trưng cho sự vinh quang vô thượng, mọi người bên trong thái tử phủ đều đoán rằng vị trí kia sớm muộn gì có một ngày sẽ bị Thẩm Nhứ Tuyết ngồi lên.
Nhưng không nghĩ tới Thẩm Nhứ Tuyết còn không có ngồi lên, bây giờ đã bị một nữ nhân không rõ lai lịch ngồi vào.
Bên trong đại môn Thẩm Nhứ Tuyết nghe nói như thế, sắc mặt đã sớm đen, đặc biệt âm u xấu xí, cắn răng vung tay một cái, lạnh lùng phân phó: “Lập tức đến An Lạc viện”