Thanh Dao ở trong thái tử phủ, mỗi ngày Trưởng Tôn Trúc sau khi hạ triều sẽ đến xem nàng, rồi bồi nàng ăn uống chơi cờ, sau đó trở về chỗ của mình xử lý công vụ, hắn chưa bao giờ nói chuyện gì khác, thái tử phủ to lớn như vậy, nhưng người người đối với nàng vô cùng cung kính, đi đến chỗ nào cũng đều tiếp nhận ánh mắt kính trọng của mọi người, cảnh này khiến nàng có chút không hiểu tại sao, tuy rằng lúc trước nghĩ tới việc hắn muốn lập nàng làm thái tử phi, bởi vì hắn đã từng nói qua chuyện này, nhưng hiện tại xem ra, nàng đã suy nghĩ nhiều, người ta cái gì cũng chưa từng nói, nàng cũng được vui vẻ thanh nhàn tự tại.
Bất quá bên trong thái tử phủ, nữ nhân hình như nhiều lắm, nơi nào mà có nữ nhân thì thị phi sẽ nhiều hơn, lời này nàng vẫn còn nhớ rất kỹ, vì thế mấy ngày nay, nàng đang suy nghĩ rất kỹ, tìm một cơ hội để rời khỏi nơi đây, bất quá khi rời khỏi nơi đây rồi thì sẽ đi nơi nào đây? Nàng nhất thời tìm không được manh mối, hiện tại chuyện quan trong nhất là cần phải tìm danh sư, để học bản võ công, bao gồm cả võ công của Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, hai người họ đều phải học tập…
Ở thời đại này, nếu võ công không cao, thì sẽ luôn luôn bị người ta khống chế, mặc dù nàng không muốn tranh giành với đời, nhưng cũng không thể trở thành thớt cho người ta chặt thịt, mặc cho người xâm lược, mà dù nàng trăm không muốn, vạn không muốn, nhưng nếu như không có thế lực cùng hoàng thượng đối kháng, cuối cùng vẫn phải đi về, nhưng phải đi nơi nào để tìm được sư phụ một võ công cao cường đây? Điều này khiên cho nàng rất phiền não.
Thanh Dao ở trong phòng cứ quấn quýt chuyện này, Mạc Sầu cùng Mai Tâm đi đến, nhìn bộ dạng cùng vẻ mặt của nàng như có điều suy, lấy làm hiếu kỳ hỏi.
“Tiểu thư, nghĩ gì thế?”
“Ta nghĩ đến chuyện bái sư học nghệ, Mạc Sầu, ngươi cũng thấy đấy,võ công của chúng ta rất kém hơn người ta, mặc dù đối với phó với người bình thường thì có thể, nhưng đối mặt với cao thủ chân chính, căn bản chịu không nổi một kích, ngươi nghĩ xem trong thời loạn thế này, có biết bao nhiêu người có năng lực cao cường a, nếu như võ công chúng ta không cao, vẫn sẽ bị người ta chế phục.”
Mạc Sầu rất tán thành những lời này của chủ tử, nếu như hiện tại các nàng có võ công lợi hại, đâu cần phải ẩn náo tại thái tử phủ, mà đã sớm ra đi như thường, nhưng bây giờ các nàng như con thú cùng đường, căn bản muốn chạy cũng đi không được a, tuy Trưởng Tôn Trúc có nói qua, lúc nào các nàng muốn ra đi cũng có thể, bất quá nhìn bố cục mà hắn bày ra này, chỉ sợ nhất thời nửa khắc sẽ không đi được.
“Nhưng bây giờ phải đi nơi nào để tìm sư phụ lợi hại đây?”
Mạc Sầu nhíu mài, hơn nữa nơi này là Thanh La quốc, nếu muốn tìm đến danh sư lợi hại, chỉ sợ càng khó, đây là địa bàn của Thanh La quốc, người ta sẽ không dám đắc tội với Đông cung thái tử Trưởng Tôn Trúc, mà thu nhận các nàng làm đồ đệ a.
“Được rồi, chúng ta cứ nhớ kỹ chuyện này là được, đây là đều có duyên mới gặp mà không thể cưỡng cầu, không phải muốn tìm là tìm được.”
Thanh Dao cảm thán một tiếng, chỉ cần các nàng lưu tâm một chút là được, hơn nữa thái tử phủ cuối cùng cũng không phải là chỗ ở lâu, chỉ sợ đi tới đi lui, sẽ để lại không ít kẻ thù a.
Tm tư của những nữ nhân này, sao nàng lại không biết.
Hơn nữa nhìn ánh mắt của các nàng ấy không có ý tốt, tựa hồ mỗi người đều rất căm hận nàng, nàng cũng không muốn gặp phải những phiền phức không đáng có.
Nàng đối Trưởng Tôn Trúc một chút ý nghĩ cũng không có, vì thế những người đó căn bản là hận sai đối tượng rồi.
Thanh Dao đang nghĩ đến nhập thần, thì ngoài cửa đi tới một tiểu nha đầu, cung kính bẩm báo.
“Mộc cô nương, Lam phu nhân, Vân phu nhân và mấy vị phu nhân cầu kiến.”
Thanh Dao đuôi lông mày nhướng một chút, quét nhìn về phía Mạc Sầu cùng Mai Tâm, thực sự là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, hôm nay Nghênh Phong đã giúp đỡ Trưởng Tôn Trúc đi ra ngoài làm việc, cũng không còn ai ở lại trong Minh Nguyệt Uyển, lúc Nghênh Phong ở đây thì không ai bái phỏng, nàng ấy vừa đi liền có người tới bái phỏng.
Điều này nói rõ cái gì, nói rõ những phu nhân này, đang một mực chờ cơ hội, muốn làm gì đây?
Thanh Dao sắc mặt đột nhiên lạnh lại, đáy mắt hiện lên hơi thở lạnh băng, bình tĩnh phất tay: “Để cho các nàng vào đi.”
“Dạ, Mộc cô nương, ” tiểu nha đầu cung kính lui ra ngoài, rất nhanh liền có tiếng nói vang lên: “Lam phu nhân, Vân phu nhân, Lý phu nhân, Triệu phu nhân, Mộc cô nương cho mời.”
Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa một trận gió mang theo hương thơm thổi qua, có bốn đạo bóng dáng trang điểm xinh đẹp yểu điệu tiến vào, trên vẻ mặt mang nụ cười dịu dàng như nước, mỗi người đều mang theo ba phần cẩn thận bảy phần dò xét “Thiếp thân tham kiến Mộc cô nương.”
Thanh Dao liếc mắt nhìn lại một cái, hoàn phì yến gầy, cái gì cần có đều có, Trưởng Tôn Trúc thật là biết hưởng đủ tề nhân chi phúc(), trong những nữ tử này chỉ cần lấy ra một người, cũng đều thuộc hàng quốc sắc thiên hương, hơn nữa cử chỉ đoan chính, vừa nhìn đã biết là loại tiểu thư khuê các.
() Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
“Làm phiền mấy vị phu nhân, mời ngồi.”
Thanh Dao quan sát xong, không tự ti cũng không kiêu ngạo phất tay một chút, ý bảo mấy vị phu nhân ngồi, trước cửa lập tức có tiểu nha đầu qua đây dâng trà.
“Không biết mấy vị phu nhân đại giá quang lâm, là vì chuyện gì, Thanh Dao thật sợ hãi, ” Mộc Thanh Dao tự thấy cùng những nữ nhân này không cần khách sáo làm gì, nên gọn gàng dứt khoát mở miệng, mấy người kia tựa hồ không nghĩ tới tính tình của Mộc Thanh Dao lại ngay thẳng như vậy, vẻ mặt lập tức có chút nhăn nhó, nàng nhìn ta, ta nhìn nàng, cuối cùng Lam phu nhân với diện mạo quyến rũ đã mở miệng.
“Mộc cô nương đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ là sang đây thăm cô nương, bởi vì cô nương là khách nhân, đến thái tử phủ cũng có vài ngày rồi, nên tỷ muội chúng ta mới tới đây nhìn một chút, xem cô nương ở có quen không? Nếu có nha hoàn nào chiếu cố không được tốt, Mộc cô nương có thể sai người đến hậu viện nói với chúng ta.”
“Khách khí, ” Thanh Dao thanh tao lịch sự khẽ gật đầu, cũng thực sự đã làm khó các nàng, bất quá nàng cũng không muốn tìm phiền phức với các nàng ấy.
Huống chi trong những nữ nhân này ai lại cam tâm tình nguyện đến thăm nàng chứ, chỉ bất quá đến tìm hiểu tình huống mà thôi.
Mà nàng cũng không muốn cùng các nàng nói thêm cái gì, dù sao ở chỗ này không bao lâu nữa nàng sẽ rời đi.
“Các phu nhân mời uống trà, ” Thanh Dao nâng chung trà lên, báo cho họ biết một chút, bên dưới mấy người phụ nhân lập tức lấy lòng nâng chung trà lên, trong thoáng chốc ở chính sảnh, chỉ còn lại thanh âm uống trà, không còn có thêm bất cứ điểm âm hưởng nào nữa, Mộc Thanh Dao không nói lời nào, bộ dạng nhu thuận không thấy mục đích này làm các phu nhân cũng không dám tùy ý mở miệng.
Trên người Mộc cô nương nhìn như thế nào cũng thấy một cỗ tử sát khí, dường như không phải người dễ chọc.
Mặt mày tú tuyển, quanh thân nội liễm cuồng phóng, giơ tay, nhấc chân, đều mang theo phong phạm của hoàng đế cao ngạo, làm cho người ta không dám khinh thường, lại không dám tùy ý xâm phạm nàng.
Nàng không nói lời nào, phía dưới mấy người phụ nhân cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể uống trà, trà kia uống một chén rồi lại một chén, có tiểu nha hoàn thỉnh thoảng tiến đến châm vào chén, nên mỗi người đều uống no ăn no, nhưng cũng tìm không được lời nói nào, làm cho bầu không khí càng cực kỳ cứng ngắc.
Cũng may cuối cùng, Nghênh Phong đã xuất hiện, đôi mài lạnh lùng cứng rắn nhíu lại, sắc mặt không vui mở miệng.
“Các phu nhân tới đây làm gì?”
Lam phu nhân lập tức cười dịu dàng mở miệng: “Chúng ta sang đây xem Mộc cô nương thôi.”
“Được, nhìn cũng nhìn rồi, đều trở về đi, Mộc cô nương muốn nghỉ ngơi một chút nhi” Nghênh Phong trực tiếp đuổi người, những nữ nhân uống trà đã no này ước gì lập tức rời khỏi đây, nên họ cũng không nói hai lời, đứng lên cùng chào hỏi cùng Mộc Thanh Dao xong liền đi.
Trước khi đi, Nghênh Phong còn không có quên cảnh cáo các nàng: “Sau này không có Mộc cô nương gọi đến, không cho phép mọi người đến Minh Nguyệt uyển.”
“Phải, phải, Nghênh Phong cô nương yên tâm đi.”
Vài người cuối cùng cũng đi, trong chính sảnh an tĩnh lại, Nghênh Phong cung kính đi lên phía trước, cúi thân thể xuống một chút: “Mộc cô nương, các nàng không có làm khó ngươi chứ, nếu như các nàng dám can đảm làm khó dễ ngươi, nô tỳ sẽ đi bẩm báo với gia, nhất định sẽ trừng phạt nặng các nàng.”
“Nghênh Phong cô nương đã suy nghĩ nhiều rồi” Mộc Thanh Dao đứng dậy, khởi động thân thể mềm mại mảnh khảnh một chút, lười biếng phất phất tay, nàng cũng không phải cái loại người có thể tùy tiện để cho người ta khi dễ mình, sau này chỉ có nàng khi dễ người ta, người khác muốn khi dễ nàng, không có cửa đâu.
“Cô nương mệt không, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
Nghênh Phong ân cần hỏi, Thanh Dao lắc đầu, nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài, trời trong nắng ấm, tuy nói đã tới đây mấy ngày, cũng không có hảo hảo đi dạo qua phủ Đông cung thái tử, tuy rằng cảnh sắc Minh Nguyệt Uyển không tệ, nhưng nhìn hoài cũng chán ngấy, khí trời như vậy đúng lúc thích hợp đi dạo hoa viên.
“Không cần, Nghênh Phong, ta muốn xem một chút thái tử phủ có bộ dáng gì, hôm nay một chúng ta đi dạo ngay trong thái tử phủ đi.”
Hiếm khi thấy Thanh Dao có hứng trí tốt như vậy, Nghênh Phong thật vui vẻ, lập tức cung kính mở miệng: “Tốt, nô tỳ sẽ hướng dẫn Mộc cô nương đi dạo trong thái tử phủ.”
“Được, đi thôi, ” Thanh Dao gật đầu tán thành, vươn tay ôm lấy Mao Tuyết Cầu ở một bên, vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của nó, ôn nhu nhỏ nhẹ mở miệng: “Mao Tuyết Cầu, chúng ta đi dạo vườn hoa nhé, mấy ngày nay buồn sắp chết đi.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Mao Tuyết Cầu kia phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt rất chói tai, giống như đang đáp lại nàng, Nghênh Phong rất là kinh ngạc, mở to mắt nhìn vật thể trắng như tuyết kia, tiểu hồ ly rất đẹp và đáng yêu, nó tựa hồ nghe hiểu tiếng người, thật là hiếm thấy quá?
Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mai Tâm, đi theo Nghênh Phong ra ngoài, nhìn thấy Mạc Ưu đứng ở dưới hành lang để phơi nắng, vừa nhìn thấy chủ tử đi ra, liền bước theo phía sau các nàng, cùng đi dạo vườn hoa, một đội người cuồn cuộn một đường ra khỏi Minh Nguyệt uyển.
Ở đây vừa động tĩnh lập tức có người đến An Nhạc viện bẩm báo, Thẩm Nhứ Tuyết vừa nhận được tin tức, lập tức thu dọn một chút, rồi cũng dẫn một tiểu nha đầu của mình ra khỏi viện, hôm nay một nàng muốn nhìn rõ cái nha đầu kia một chút, rốt cuộc là có cái bản lĩnh dụ dỗ gì, mà có thể mê hoặc được gia đến nỗi phân không rõ phương hướng, mà đối xử với nàng tốt như vậy?
Thái tử phủ, chiếm một diện tích cực lớn.
Viên môn rất đông đảo, chỉ riêng hậu viện đã không thua gì tam cung Lục Viện của hoàng thượng, bất quá ngẫm lại cũng rất hợp lý, vì thái tử tương lai chính là hoàng đế, cho dù có tam cung Lục Viện cũng không có gì ngạc nhiên.
Trong hoa viên, không phải là loại hoa xa xỉ, thì cũng được tuyển chọn rất cẩn thận, tượng đá được điêu khắc nhiều vô số, ao đầm thì vài cái, mà hoa đình cũng có mấy toà, lan cang điêu khắc dài mãi không thấy đầu cúi.
Mộc Thanh Dao đi dạo nửa ngày, bụng đã sớm đói, vậy mà mới đi dạo có không có bao nhiêu khu vườn, nghe Nghênh Phong nói, họ vẫn chưa đi được phân nửa đâu! Thật là làm cho người ta líu lưỡi, hơn nữa tất cả mọi người đều mệt mỏi, cũng không muốn đi dạo nữa, vẫn nên trở về đi thôi.
“Mộc cô nương không đi dạo nữa sao?” Nghênh Phong thấy Mộc Thanh Dao dừng chân liền cung kính xin chỉ thị.
Mộc Thanh Dao ngước mắt nhìn lại, xa xa có hồ lung linh khói sương, còn có bóng của rừng cây in trên mặt nước, nhưng nhìn mãi không thấy đầu, nếu như còn đi dạo tiếp, chỉ sợ là một ngày cũng đi dạo không hệt, hiện tại mọi người đều đã đói bụng, nên nàng lập tức quyết định không đi dạo nữa, để hôm khác lại tiếp tục vậy.
“Được rồi, trở về đi.”