Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 108-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Ưu thân thủ ôm nàng, cánh tay dài dùng lực giữ nàng, tâm lý tự nhiên đặc biệt vui sướng, rốt cuộc chính mình cũng có một ngày thực sự là nam nhân, mà nàng giờ phút này tựa như một tiểu nữ nhân.

Mạc Sầu khóc mệt, mơ màng buồn ngủ.

Mạc Ưu ôm nàng, đi tới một tảng đá lớn ngồi xuống, thanh âm nhu hòa mở miệng.

“Ngủ một lát đi, buôn ba một ngày đường, chắc hẳn rất mệt mỏi.”

“Uh, ” Mạc Sầu lên tiếng, cũng không có suy nghĩ nhiều, tự nhiên nằm trong lòng Mặc Ưu, ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, tia nắng mặt trời xuyên thấu cành lá, từ khe hở chiếu xạ tiến vào trong sơn động.

Nhìn rõ nửa khuôn mặt nam tử, như mặt biển được ánh mặt trời soi chiếu, mái tóc đen như mực buông xuống, che đi nửa bên mặt của hắn, nhưng lại tăng thêm cảm giác mạnh mẽ khó lường.

Bàn tay to của hắn ôm chặt trong lòng một nữ tử kiều lệ, nữ tử nằm ở dưới cằm nam tử, giờ phút này chính là thân mật vô cùng ôm nhau cùng một chỗ.

Thanh Dao thân thể khẽ lay động, cảm giác quanh thân không thoải mái, bốn phía có người ôm chặt nàng, nhưng khi nàng vừa động, Ngân Hiên liền tỉnh dậy, hai mắt mở to, lông mi thật dài che đậy đi vui sướng, trấn định mở miệng:

“Ngươi tỉnh rồi sao?”

Thanh Dao mở mắt ra, chứng kiến khuôn mặt phóng đại trước mặt, nhất thời giật mình, bị dọa một cú sốc rồi, thân thể nghiêng đi, thiếu chút nữa là ngã trên mặt đất, Ngân Hiên vội vàng đưa tay kéo nàng, vừa bực mình vừa buồn cười mở miệng.

“Ngươi làm gì? Cũng không phải là gặp quỷ đi.”

Thanh Dao nhíu mày: “Ngươi như thế nào ở chỗ này?”

“Ngươi cái gì cũng đã quên?” Ngân Hiên có chút kinh ngạc, không thể nào, nữ nhân này cái gì cũng đã quên, vừa mở mắt liền hỏi hắn như thế nào ở chỗ này?

Trong sơn động tiếng nói chuyện âm vang, đã kinh động đến người bên ngoài, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu dẫn vài người vọt tiến vào, Mạc Sầu vừa nhìn thấy chủ tử đã tốt hơn, sớm lớn tiếng khóc lên.

“Tiểu thư, ngươi làm ta sợ muốn chết, sau này đừng làm ta sợ như vậy, ta sợ lắm.”

Mạc Sầu vừa khóc, trí nhớ Thanh Dao liền khôi phục rồi, nhớ tới chuyện nàng trúng độc, bây giờ tất nhiên không có việc gì rồi, chẳng lẽ? Nàng ngước mắt nhìn Ngân Hiên, chẳng lẽ là hắn đã cứu nàng, hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại giúp nàng, nàng nợ ân tình càng ngày càng nhiều rồi, vốn đã nợ Vô Tình, bây giờ lại thiếu nợ Ngân Hiên, hắn rốt cuộc là ai đây?

Thanh Dao nheo mắt lại nhìn Ngân Hiên

“Là bằng hữu không được sao? Ngày hôm qua ta ở trên đường gặp phải Mạc Ưu, vốn muốn cùng các ngươi nói lời từ biệt, ai biết đúng lúc gặp phải ngươi trúng độc, trùng hợp là độc này ta cũng có hiểu biết đôi chút, không đến nổi hết phương cứu chữa.”

Ngân Hiên bình thản nói xong, thân mình cao lớn của hắn xoay mình từ trên mặt đất đứng lên, cả người tà cuồng không ngớt, sải bước tiêu sái đi ra ngoài, thủ hạ của hắn cũng đi theo phía sau hắn.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu một tả một hữu nâng chủ tử dậy, Mạc Ưu thấy chủ tử vẫn nhìn về phíaN Hiên, không khỏi mở miệng.

“Hắn nói chính là thật sự, đúng lúc gặp phải ta, ta liền mời hắn đi vào trong nhà ngồi, không ngờ vừa lúc gặp phải chủ tử ngươi trúng độc, may mắn lúc ấy ta đã mời hắn đi theo, bằng không hậu quả thật đáng sợ, tiểu thư hẳn cần phải cám ơn hắn, là hắn cứu mạng của ngươi, bằng không e là?”

Mạc Ưu không nói tiếp, kỳ thật nếu không có Ngân Hiên, bọn họ chuẩn bị đem tiểu thư mang về vô tình cốc, sợ thời gian không kịp, xe ngựa chạy về vô tình cốc, ít nhất phải đi mười ngày nửa tháng khi đó tiểu thư chỉ sợ?

Cho nên mạng tiểu thư là do Ngân Hiên cứu.

“Ừ, ta hẳn phải hảo hảo cám ơn hắn.”

Thanh Dao gật đầu, xem ra cá tính nghi thần nghi quỷ lại phát tát, người ta chính là ân nhân cứu mạng của nàng, nếu hắn đã không muốn lộ ra mặt thật, thì mình tội gì bức người ta, ai mà không có bí mật riêng mình đâu?

Ba người đi ra sơn động, chỉ thấy bên ngoài ánh nắng tươi sáng, điểu ngữ mùi hoa, thật là cảnh đẹp động lòng người.

Thanh Dao mở ra hai tay hít mạnh không khí, dùng sức hướng tới rừng cây xanh thẳm kêu lên: “Còn sống thật là tốt a.”

Xa xa Ngân Hiên nở nụ cười, nàng rốt cục đã khỏi hẳn, cảm giác này thật tốt.

Thanh Dao hét lên vài tiếng, quay đầu lại sải bước tiêu sái đi qua, đến gần phía sau Ngân Hiên, ý cười trong suốt nhìn hắn; “Cám ơn ngươi, nếu như sau này có chuyện gì muốn ta trợ giúp xin mời cứ mở lời, ta nợ ngươi một nhân tình lớn.”

Ngân Hiên hơn nửa ngày cũng không nói gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng, đôi mắt đen u thâm như biển rộng lại như đại dương mênh mông, sâu không lường được, căn bản nhìn không thấy đáy, bàn tay to của hắn đột nhiên vươn đến, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng mở miệng: “Ngày hôm qua ngươi thật sự là rất dọa người rồi, sau này hãy sống thật tốt, ngàn vạn lần không nên để xảy ra những chuyện dọa người này nữa.”

“Được.”

Thanh Dao vô cùng cảm động gật đầu, không ngờ tới bản thân thiếu Vô Tình một lần ân tình, lại thiếu Ngân Hiên một lần ân tình, cuộc đời thật là kỳ diệu, trong số phận chẳng lẽ nàng nhất định phải nợ những nam nhân này sao?

“Vậy là tốt rồi, nói không chừng sau này ta có thời gian rảnh rỗi sẽ đi tìm ngươi ôn lại chuyện cũ, ngươi cần phải hoàn hảo sống tốt, “

Ngân Hiên buông thân thể của nàng ra, quay đầu, mưa gió lất phất, ánh mắt nhìn phía mênh mông xa xa, đáy lòng lại cảm giác sâu đậm chua xót.

Hắn vẫn hi vọng cùng nàng bên nhau, nhưng bây giờ trong lòng của nàng có lẽ đã có bóng dáng người khác.

“Bây giờ ngươi đi đâu vậy, ta tiễn ngươi, sau đó chúng ta chia tay.”

“Nơi này là ở chỗ nào vậy?” Thanh Dao ngẩng đầu nhìn quét một vòng, nói thật ra, cảnh sắc nơi này thật sự không tệ, rất đẹp là đằng khác, có thể so sánh với Vô Tình cốc, vừa nghĩ đến Vô tình cốc, nàng liền nghĩ tới Thanh Phong, Thanh Phong nói câu kia vốn có ý tứ gì? Nàng hại chết công tử của bọn họ ư, nàng tại sao lại hại chết công tử của bọn họ, hơn nữa nếu Vô Tình đã biết nàng trúng độc, nhất định đã hiểu hết mọi chuyện, nàng hay là nên quay về tứ hợp viện thăm hắn một chút, nàng không hy vọng hắn bị bất cứ thương tổn gì?

“Chúng ta trở về, không biết Vô Tình thế nào rồi?”

Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, Ngân Hên trái tim cứng lại, nhưng trên mặt lại bày ra ý cười.

“Được, ta tiễn ngươi, chỉ cần nhìn thấy ngươi bình an vô sự, là ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, ” Ngân Hiên cười nhìn Thanh Dao, có đôi khi, thử buông tay cũng là một loại hạnh phúc, nếu như có thể, hắn chỉ cầu nàng được hạnh phúc, nếu như hạnh phúc đó chỉ có Vô Tình có thể mang lại cho nàng, như vậy hắn nhất định thành toàn cho nàng. (TT: huhu em thích Tôn ca quá đi)

“Được.” Ngân Hiên cùng Thanh Dao dẫn đầu xuống núi, suốt đoạn đường cũng không nói chuyện nhiều, chỉ hướng dưới chân núi mà đi.

Chân núi, xe ngựa vẫn ở chỗ cũ, ngựa đã ở đó, những người đi xe ngựa thì lên xe ngựa, cưỡi ngựa thì lên ngựa, đoàn người rầm rộ rời linh sơn đi, hướng tiểu tứ hợp viện đi tới…

Ánh nắng chiều như máu, bao phủ cả tòa đỉnh núi.

Bốn phía một mảnh xanh mát, một tầng hồng quang từ từ lặn xuống, lúc này tại nơi đỉnh núi cao cao, một người nam tử ngồi ngay ngắn trên xe lăn.

Gió thổi bay bay mái tóc bạc của hắn, bạch y như tuyết, vẻ mặt vô cùng an tường ngồi ngay ngắn tại vách núi, không có một điểm khủng hoảng, nếu như hắn cứ tiếp túc di chuyển về phía trước như vậy, sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Xa xa đứng thẳng một người thiếu niên gầy, khuôn mặt tuấn dật kia tràn đầy hối hận, đối mắt hiện đầy tơ máu đỏ.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ công tử đã dành tình cảm sâu đậm như vậy.

Hắn hại nàng, thành ra lại là tự hại công tử.

Bây giờ hắn mới hiểu được một việc, nàng chính là sinh mạng của công tử, chỉ có khi nàng sống được vui vẻ vui sướng, công tử mới có thể cao hứng, tại sao cho tới bây giờ hắn mới hiểu được chuyện này đây?

Nhưng là công tử?

Thanh phong vẫn nhìn người ngồi ngay ngắn trên vách núi, công tử vẫn không nhúc nhích, hắn đã như vậy không nhúc nhích ngồi hơn nửa ngày, hắn biết trái tim công tử như tro tàn, một mái tóc bạc như tuyết, kích thích hai tròng mắt hắn

Đáng chết không phải công tử, mà là hắn, hắn thật muốn không chút do dự nhảy vào vực sâu vạn trượng này.

Nhưng hắn không thể, nếu như hắn nhảy vào, một mình công tử phải làm cái gì bây giờ?

Bây giờ chỉ có làm cho công tử biết nàng kỳ thật còn chưa chết, công tử nhất định sẽ tỉnh lại.

“Công tử?”

Thanh phong thử dò xét gọi một tiếng, đáng tiếc người trên vách núi không nhúc nhích, vẫn như vậy nhìn trống rỗng giữa không trung, gió quét càng lúc càng lớn, thấy rõ gió càng ngày càng mạnh, nhưng là hắn không dám di chuyển, chỉ có thể chậm rãi mở miệng.

“Công tử, kỳ thật nàng cũng chưa chết, lúc ấy có người cứu nàng.”

Hắn mặc dù không có đi ra ngoài, nhưng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, biết có người mang nàng đi, nếu người nọ có dũng khí mang nàng đi, tất nhiên là có nắm chắc.

Hắn tiếng nói vừa dứt, người trên vách núi, cuối cùng một điểm thần sắc cũng trở về, bất quá cũng không tin hắn nói.

“Thanh Phong, ngươi trở về đi, quay về trong cốc đi.”

“Công tử, đó là sự thật, ta không có lừa ngươi, là có người cứu nàng, đem nàng mang đi rồi, lúc này đây ta tuyệt đối không có lừa ngươi, ngươi hãy tin tưởng ta một lần đi, nếu như sau này ta còn dám lừa ngươi thêm một lần nữa, ta ngay lập tức đâm chết trước mặt ngươi.”

Thanh phong ân hận thề, trên đôi mắt người kia bao phủ một ít sương mù, an tường không còn tồn tại nữa, quanh thân tùy ý phóng đãng.

“Thanh Phong, ngươi nhớ kỹ cho ta, cho dù là một ngày nào, nếu như ngươi còn thật sự nhớ tới ta, thì phải đối tốt với nàng, ngươi phải nhớ , nàng chính là sinh mạng của ta, chỉ có nàng còn sống vui sướng, ta mới là vui vẻ nhất.”

“Được, ta nhớ kỹ, công tử, lúc này đây ta là chân thành nhớ kỹ, ngươi xuống đây đi, chúng ta đi tìm nàng, nhất định sẽ tìm được nàng, ta sẽ hướng nàng nhận tội, nếu như nàng vẫn tức giận, ta sẽ ở trước mặt nàng tự vận, chỉ cần ngươi đừng làm ta sợ, ngươi xuống đây đi.”

Thanh Phong nói đến câu cuối cùng, thanh âm cũng nghẹn ngào rồi, hắn chính mắt thấy công tử trích tiên, trong nháy mắt tóc bạc như mây, trong lòng so với bất luận kẻ nào cũng đau đớn nhất, mà đây đều là do hắn gây ra, vốn bọn họ có thể vui vẻ ở chung cùng một chỗ.

“Công tử, hay là chúng ta trở về chờ bọn họ đi, nếu như nàng tỉnh dậy, nhất định sẽ trở về.”

Một câu nói cuối cùng này, khiến Vô Tình run rẩy một chút, không khỏi nhớ tới nàng từng nói như thế.

Vô Tình, nếu như có thể, ta thật muốn trở lại lúc Vô Tình còn nhỏ, giúp đỡ Vô Tình, để cho ngươi không phải sầu khổ như vậy.

Nếu như nàng đã bình an, nhất định sẽ biết hắn lo lắng cho nàng, nàng nhất định sẽ trở về, một khi nghĩ vậy, ánh mắt Vô Tình trở lên trong veo, thân hình lui lại phía sau một chút, quay đầu lại, nóng lòng mở miệng: “Đúng vậy. Nàng sẽ trở về, chúng ta trở về đi thôi, nàng nhất định sẽ trở về.”

Thanh Phong chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không thể bước qua, bất quá vẫn cố chống lên, đỡ lấy xe lăn của công tử, đem hắn đẩy xuống đỉnh núi.

Hai người thi triển khinh công xuống núi, dưới chân núi có xe ngựa, Thanh Phong hầu hạ chủ tử lên xe ngựa, sau đó chính mình nhảy lên, giơ roi giục ngựa trở về, bây giờ hắn không dám có nửa điểm tâm tư không tốt, chỉ nguyện ý Mộc cô nương thật sự được cứu, mà nàng vừa đúng lúc cũng đã trở về, nói như vậy, công tử sẽ không có việc gì rồi, đến lúc đó Mộc cô nương không muốn tha thứ hắn, hắn sẽ chết trước mặt nàng, cũng cam nguyện.

Mà Ngân Hiên cùng Thanh Dao đến khi bầu trời tối đen, đã trở về Tiểu Tứ hợp viện.

Chỉ thấy trong tiểu viện trống rỗng, một bóng người cũng không có, chỉ có trong sân một đống hỗn độn, cành lá Ngân Hạnh bừa bộn, có rất nhiều đoạn cành buông xuống đọng ở mặt đất, trên vách tường lại có vết máu.

Thanh Dao nhìn hết thảy trước mắt, đầu ong ong suy nghĩ.

Sẽ không phải bởi vì bản thân mình gặp chuyện không may, mà Vô Tình giết Thanh Phong chứ, vậy trái tim kia của hắn không biết có bao nhiêu đau đớn, sợ hãi mình gặp chuyện không may, vừa lại giết Thanh Phong.

Tất cả chuyện này rốt cuộc là tại sao hả? Thanh Phong vì sao vô duyên vô cớ muốn giết nàng hả, hơn nữa hắn vẫn nhắc di nhắc lại, nếu có nàng, công tử sẽ gặp chuyện không may?

Thanh Phong không có lý do nói dối, như vậy đó là sự thật, nàng đến tột cùng làm hại đến Vô Tình cái gì đây?

Nghĩ đến chính mình làm hại hắn, Thanh Dao trong lòng bỗng đau, nàng kỳ thật là người hy vọng nhất hắn vui vẻ, như thế nào lại hại hắn, đã như vậy, như vậy đi thôi, cách hắn xa một chút, ít nhất có thể cam đoan tính mạng hắn không có gì đáng ngại.

“Chúng ta đi thôi.”

Thanh Dao vô cùng phiền muộn mở miệng, trên mặt bao phủ một tầng ánh sáng hoàng hôn, quanh thân lạnh lùng, đi lại mềm mại.

Ngân Hiên một bên nhìn nàng như vậy, đau lòng đến cực điểm, bây giờ hắn mới biết được nàng là người như thế nào, thật tình đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ thật tình đối tốt với người của ngươi, nhưng mà hắn lúc đầu tư tưởng quá sâu, nếu như không phải tâm tư quá nặng, hết thảy đã không giống với hiện tại.

“Đi chỗ nào?”

Âm thanh từ tính của hắn vang lên, ánh mắt lóe ra tia sáng chói mắt hoa quang.

“Nếu như muốn gặp hắn, thì hãy ở chỗ này chờ đi, hắn nhất định sẽ trở về.”

Bây giờ hắn, mặc dù tâm can đau như lửa đốt giống nhau, nhưng lại hy vọng nàng sống vui vẻ một chút, nếu nàng thật sự muốn ở lại bên cạnh nam nhân kia, hắn liền đem tay nàng giao cho hắn ta, chỉ mong nàng rời xa hết thảy mọi phiền não.

“Không, có lẽ Thanh Phong nói không sai, ta lưu lại chỉ hại đến hắn, mà ta là người không hề hy vọng hắn bị thương tổn.”

Thanh Dao lắc đầu, ánh mắt trong suốt, chỉ cần hắn tốt là được, khóe môi lộ ra ý cười nhợt nhạt, nàng sẽ nhớ kỹ tất cả về hắn, đợi chuyện Trưởng Tôn Dận được xử lý rồi, nàng sẽ trở về Vô Tình cốc đem Tiểu ngư nhi cùng mao tuyết cầu rời đi, có lẽ hắn với nàng rốt cuộc cũng không cùng đường.

“Đi thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio