Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 109-6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh Dao vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, nhìn nam tử bên cạnh, thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Ngân Hiên, cám ơn ngươi, chỉ cần cùng ngươi nói chuyện một chút, trong lòng ta thả lỏng nhiều lắm, đợi thêm mấy ngày nữa, ta chuẩn bị rời khỏi Ly kinh, đi đến Phượng Phần thành, giết Trưởng Tôn Dận, sau đó trở về vô tình cốc xem hắn, mặc kệ thế nào, ít nhất ta phải xác định hắn không có việc gì, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm.”

Thanh Dao nói xong, Ngân Hiên gật đầu, hai người giống như đã định, năm ngày sau ra khỏi thành, bởi vì đoàn người con số quá lớn, sẽ làm người khác chú ý, nên quyết định từng nhóm ra khỏi thành, mà bây giờ Ly kinh đã không còn kiểm soát chắt giống như nửa tháng trước, vì thế sẽ không có gì trở ngại, nhưng vẫn phải cẩn thận mới tốt.

Năm ngày sau, lúc trời vừa sáng sớm, từng nhóm liền ra khỏi thành, vì thế tất cả những người mà Y Song Nhi đã gặp qua đều dịch dung ra khỏi thành.

Nhóm đầu tiên chính là Mạc Ưu, mang theo mấy tên tiểu khất cái đi ra ngoài, cửa nàng là quan trọng nhất, nên Thanh Dao đã đem Mạc Ưu hóa trang thành một nữ nhân, cái này cũng không phải là lần đầu tiên, Mạc Ưu đã tự nhiên hơn trước nhiều lắm, sau khi mặc nữ trang Mạc Ưu đứng ở trước mặt đám tiểu khất cái, những tên khất cái này ai cũng không nhận ra hắn, Thanh Dao cũng không nói cho bọn hắn biết, chỉ phân phó Mạc Ưu đi ra ngoài trước.

Ngân Hiên rất sợ ở cửa thành sẽ phát sinh ra chuyện lớn, bởi vậy đã kiến nghị đưa Mạc Ưu ra khỏi thành, như thế không còn gì tốt hơn, Thanh Dao liền đồng ý.

Đoàn người bọn họ lúc ra khỏi thành, Thanh Dao cùng Mạc Sầu hai người đều rất khẩn trương, cho đến khi thấy Ngân Hiên trở về, mới thở dài một hơi, nhóm thứ hai chính là Thanh Dao cùng Mạc Sầu hai người, lúc này các nàng hóa thành nam tử mặc trang phục lần trước trên đường đi dạo phố, cũng mang theo mấy người tiểu khất cái ngồi xe ngựa đi ra ngoài.

Ngân Hiên muốn cùng nàng, Thanh Dao cự tuyệt, nếu như hắn liên tiếp xuất hiện, trái lại khiến cho người khác hoài nghi, hơn nữa điểm ấy việc nhỏ, nàng vẫn có năng lực ứng phó.

Đoàn người ngồi không ở trên xe ngựa, hướng ngoài cửa thành mà đi, đánh xe chính là thủ hạ của Ngân Hiên, võ công vô cùng lợi hại, rất nhanh đã đánh xe ngựa đến trước cửa thành, tiếp nhận kiểm tra, cũng không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra.

Bởi vì sự tình đã qua hai mươi mấy ngày, mọi người cũng đều mệt mỏi, không còn khẩn trương như mấy ngày hôm trước vậy.

Thanh Dao bọn họ ra sau khi ra khỏi thành không lâu sau thì Ngân Hiên cũng ra thành.

Vốn mọi người còn có chút lo lắng lúc ra khỏi thành sẽ xảy ra chuyện, không ngờ cuối cùng chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, chuyện gì cũng không xảy ra.

Ra khỏi thành họ hội hợp cùng nhau, Thanh Dao phân công nhiệm vụ, Mạc Ưu mang theo những tiểu khất cái trở về ở tiểu viện tứ hợp lúc trước tiếp tục luyện công, mà nàng cùng Mạc Sầu còn có Ngân Hiên sẽ đi đến Phượng Phần thành, Thanh Dao vốn muốn cùng Ngân Hiên chia tay, nhưng nhìn nam nhân này mang vẻ mặt cố chấp, thần tình không cho thương lượng, vì thế nàng tự động không nói, dù sao nói cũng phí lời thôi.

Hai chiếc xe ngựa cho Mạc Ưu mang theo nhiều tiểu khất cái trở về tứ hợp viện, mà đoàn người của Thanh Dao thì cưỡi ngựa đi đến Phượng Phần thành.

Hơn mười ngày sau, đoàn người tới ngoài thành Phượng Phần thành.

Trước cửa thành người đến người đi rất đông đúc, Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhìn nhau liếc mắt một cái, vượt lên đầu vào thành, dù sao các nàng đều dịch dung, cũng không sợ có người nhìn ra các nàng.

Phượng Phần thành, phồn vinh náo nhiệt, mặc dù không còn không khí khẩn trương, nhưng kiểm tra vẫn nghiêm ngặt, đề phòng cẩn thận, bởi vì thái tử hai lần bị thương, ngay cả Dận vương gia cũng bị trọng thương, ở bên bờ sinh tử hết mấy ngày, mới tĩnh lại, nên Thanh La quốc từ trên xuống dưới không dám có chút nào lơi lỏng, hoàng thượng đã lâm triều phẫn nộ, nếu như lại phát sinh chuyện như vậy nữa, thì Binh bộ thượng thư cùng phòng giữ quân, tất cả đều xử tử.

Thánh chỉ vừa ban ra, ai mà không khẩn trương, bởi vậy bộ binh cùng phòng giữ quân kinh thành, đó là hết sức chú ý, ở cửa thành còn dán mấy bức họa của thích khách, Thanh Dao cùng Ngân Hiên tất cả đều được lên bức họa, Thanh Dao dịch dung nên người khác nhận không ra, mà Ngân Hiên thì nói hắn tự có biện pháp vào thành, hắn căn bản không theo cửa thành đi qua.

Kỳ thực ngẫm lại cũng phải, công phu hắn lợi hại như vậy, nơi nào mà không thể vào được, cũng không cần theo cửa thành mà vào.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu chờ người vào thành, chậm chạp trì hoãn một lúc, liền nhìn thấy Ngân Hiên hai tay ôm ngực tựa ở dưới một cây đại thụ, quỷ mị tà cuồng không ngớt.

Đợi đến khi xe ngựa chạy qua, hắn nhúng người một cái, nhẹ nhàng lắc mình vào thùng xe, đoàn người không mục đích ở trên đường cái đi dạo.

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn về phía Ngân Hiên, một nửa bên tóc dài đã che đi ngũ quan xinh xắn của hắn, chỉ để cho một nửa kia lộ ra, mà bên lộ ra, hoàn mỹ không tỳ vết, thiên diệp hải đường đỏ xanh như vẽ, càng toát ra vài phần xinh đẹp, con ngươi là yếu ớt âm thầm dậy sóng, lúc Thanh Dao quan sát, hắn đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm từ tính tựa như nước chảy qua, mơ hồ bay ra hương thơm nồng như rượu.

“Ta có biệt một người bạn tốt, chúng ta đi đến chỗ hắn dàn xếp một chút, có chuyện gì sau rồi hãy nói.”

Ngân Hiên vừa mở miệng, Thanh Dao liền đồng ý, mặc dù mọi người đều đã dịch dung, nhưng nếu lộ ra dấu vết, nhất định sẽ tự tìm phiền toái, đến lúc đó báo thù cũng báo không được.

Thủ hạ đánh xe theo chỉ thị của Ngân Hiên hướng về phía chỗ tối xa nhất của đường phố Phượng Phần thành chạy đi.

Dòng người náo nhiệt càng ngày càng ít, bốn phía phòng ốc cũng đều là một ít tiểu viện bình thường, xe ngựa vẫn cứ đi về phía đông, thẳng đến khi dừng lại.

Sắc trời đã tối sầm, Mạc Sầu đi xuống gõ cửa, lập tức có người qua mở cửa, là một hán tử hơn ba mươi tuổi, Mạc Sầu nói rõ ý đồ đến, hắn liền theo sau Mạc Sầu đi tới, vừa nhìn thấy bóng dáng của Ngân Hiên, lập tức cung kính cẩn thận mở miệng.

“Ngươi đã tới, mau vào đi.”

Nói xong nhìn xung quanh một chút, hắn sinh sống bên trong Phượng Phần thành, làm thế nào không biết bức họa thích khách được dán trong đó có Ngân Hiên.

“Ừ”, Ngân Hiên gật đầu, xuống xe, vươn tay nắm Thanh Dao cùng nhau bước xuống, những người khác theo sát phía sau đi vào tiểu viện.

Hán tử hơn ba mươi tuổi kia đi tới đem ngựa kéo vào hậu viện.

Thanh Dao cùng Ngân Hiên đánh giá trong viện, tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn rất bình thường, nhưng bên trong thì rất lớn, viện đông đảo, trang trí đủ thứ, Thanh Dao quan sát xong, hán tử kia cũng đã trở về, đứng bên cạnh Ngân Hiên, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Các ngươi mời đi theo ta.”

Nói xong đem đoàn người các nàng đưa đến một viện vô cùng sang trọng, trong viện trồng thật nhiều hoa cỏ, thanh nhàn yên tĩnh.

“Các ngươi cứ ở trong tràng viện này đi, nơi này cách phía trước xa một chút, bình thường không có người tới quấy rầy.”

Thanh Dao liếc nhìn Ngân Hiên một cái, Ngân Hiên lập tức cười rộ lên, giới thiệu cùng Thanh Dao: “Đây là bằng hữu của ta Vân Hạo Nhiên.”

Tuy rằng hắn nói như thế, đồng thời Thanh Dao không nói ra, nàng cũng biết sự tình không có đơn giản như hắn nói vậy, nam tử tên Hạo Nhiên này đối với hắn cung kính lại cẩn thận, rõ ràng cho thấy giống như thủ hạ vậy, bất quá người ta không nói, nàng tất nhiên cũng không tiện hỏi, chỉ mím môi cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio