Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 110-5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quở trách xong, nàng hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đâu.”

Hạo Nhiên dẫn tên thủ hạ kia đi vào, còn có thêm một đám thủ hạ khác, ngay cả Mạc Sầu cũng đi đến, mọi người cung kính đứng ở cạnh bình phong, Thanh Dao phân phó Hạo Nhiên: “Đi chuẩn bị một ít cháo qua đây, không nên quá nhiều mỡ, hắn vừa mới uống rượu, lạc lạc một ít.”

“Dạ ” Hạo Nhiên vừa nhìn thấy Ngân Hiên không phản đối, đã sớm cao hứng dẫn người đi xuống chuẩn bị, Mạc Sầu vừa nhìn thấy người ta đều đi, nàng một người ở lại cũng không được, mà không ở lại cũng không xong, rất không được tự nhiên, Thanh Dao phất phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài.

Trong phòng, Ngân Hiên dựa vào ở trên giường, bình tĩnh nhìn nàng.

“Thanh Dao, sau này nhất định phải sống vui vẻ.”

“Ân, ta sẽ, ngươi phải quan tâm thân thể mình.”

“Biết, ” Ngân Hiên gật đầu, trong lòng hiện lên một cái ý niệm, lần này trước khi rời đi, nhất định phải mang Mộ Dung Như Âm ở Dận vương phủ diệt trừ, bởi vì nữ nhân kia trong lòng hận ý quá sâu, mà hắn lại sợ Thanh Dao không hạ thủ được, nữ nhân này có đôi khi rất nhân từ, tuy rằng chọc tới nàng thì không có kết cục tốt, nhưng vẫn có những lúc cá biệt.

Hai người nói chuyện không bao lâu, Hạo Nhiên đã đem cháo chuẩn bị xong mang vào, Thanh Dao mắt thấy Ngân Hiên ăn hơn nửa bát, mới an tâm rời đi, bảo Ngân Hiên hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Ngân Hiên vừa cảm động lại hối hận, nàng như thế này mà chính mình lại sai lầm để mất đi, thế nhưng thời gian vĩnh viễn cũng không thể quay ngược lại, nếu như có thể, hắn thật muốn sủng nàng, yêu nàng, thương nàng, hết thảy mọi thứ đều cho nàng, đáng tiếc những đều nay bây giờ đã mất đi ý nghĩa.

Mà hắn còn có chuyện phải làm, đợi khi Vô Tình xuất hiện, hắn sẽ ly khai, đoạn thời gian ở cùng nàng, mình thực sự rất vui vẻ, hơn nữa nàng vẫn nhớ đến hắn…

Ngày thứ hai Thanh Dao cùng Mạc Sầu hoá trang xong, cùng với Ngân Hiên ban đêm đi đến Dận vương phủ.

Nói thật ra Thanh Dao hoá trang thành Mộ Dung Như Âm không giống lắm, bởi vì ngoại hình hai người cách biệt quá lớn, Mộ Dung Như Âm vóc người cao gầy đầy đặn, mà Thanh Dao thì thân hình nhỏ nhắn tinh tế, ngoài ra chiều cao cách nhau không ít, hơn nữa gương mặt Mộ Dung Như Âm, đường cong nhu hòa, mà gương mặt Thanh Dao đường viền thiên hướng lạnh lùng, vì thế khi dịch dung mất rất nhiều công phu, cuối cùng Mạc Sầu vẫn lắc đầu.

“Tiểu thư, nói thật ra, vẫn không phải thập giống, bất quá ánh đèn mông lung một chút, mơ hồ một chút, thì có điểm giống, còn có, nhất định phải một kích tức trúng, ngàn vạn lần không thể cho Trưởng Tôn Dận quá nhiều muốn cơ hội, bằng không nhất định sẽ lộ ra chân tướng.”

“Ừ, cái này thì ta không lo lắng, chỉ cần Trưởng Tôn Dận bước vào gian phòng, Ngân Hiên đích thân ra tay tuyệt đối có thể một lần là bắt được hắn, làm cho hắn không đường để trốn.”

Ánh trăng mờ nhạt như sương, mang theo lành lạnh, gió nhẹ nhu hòa, khắp nơi một mảnh sự yên tĩnh.

Lá cây nhi bị gió thổi tạo thành thanh âm sàn sạt, làm cho những giọt sương liên tục rơi xuống mặt đất

Đoàn người nhanh chóng dọc theo đường phố nhắm hướng Dận vương phủ mà đi.

Hôm nay Dận vương phủ so với hai ngày trước thì yên tĩnh đi rất nhiều, ngoại trừ đèn lồng trước cửa, còn lại những nơi khác đều một mảnh đen tối, Mạc Sầu bởi vì đã đến gian phòng của Như Âm, nên ở phía trước dẫn đường, nhanh chóng đem mấy người bọn hắn mang vào trong viện của Mộ Dung Như Âm.

Trong viện rất yên tĩnh, không có nhiều người, dưới hành lang có một tiểu nha hoàn đứng chờ, chính là tiểu nha hoàn ngày ấy đã mang Mạc Sầu vào, vừa nhìn thấy hình dạng Mạc Sầu, lập tức nhỏ giọng mở miệng: “Mời theo ta vào đi.”

Tiểu nha hoàn là tâm phúc của Mộ Dung Như Âm, nhưng nàng cũng không biết những người này đến là muốn giết Trưởng Tôn Dận, bằng không đánh chết nàng, nàng cũng không dám làm, nàng vẫn cho rằng trắc phi nương nương là muốn tạo cho vương gia một kinh hỉ, muốn từ bên ngoài tìm tới một nữ tử xinh đẹp, để mang đến cho vương gia niềm vui, bởi vậy nàng mới cung kính cẩn thận đem Thanh Dao mang vào, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Nói không chừng nữ tử này được sủng ái, sẽ là một trắc phi, như vậy vương phủ sẽ có hai trắc phi, một chính phi, những người khác cũng chỉ có thể làm thiếp thôi.

Trong phòng, đang đốt một đôi đèn long phượng, cũng không thập phần sáng sủa, tiểu nha đầu vừa ngẩn đầu nhìn Thanh Dao, bị hù doạ nhảy dựng, nữ nhân này lớn lên rất giống trắc phi nương nương, hậu tri hậu giác, nàng cảm thấy việc này có chút khác thường, Mạc Sầu đâu còn dám cho nàng ta cơ hội nghĩ sâu xa, đánh xuống một quyền làm đánh bất tỉnh tiểu nha đầu, cung kính mở miệng.

“Tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài trước.”

“Được ” Thanh Dao gật đầu, Mạc Sầu tay nhấc lên dẫn theo mấy tiểu nha hoàn đi ra ngoài, trong phòng ngoại trừ Thanh Dao còn có Ngân Hiên, đợi một lúc khi nàng dụ dỗ Trưởng Tôn Dận, Ngân Hiên sẽ động thủ, chắc hẳn một kích tức trúng.

Đêm càng ngày càng khuya, trong phòng, Thanh Dao mặt ngoảnh về bên cạnh mà ngủ, tư thái triêu người đến cực điểm, đây đối với Ngân Hiên đây là một khảo nghiệm, nữ nhân mình thích liền ngủ ở trước mắt như vậy, sao không động lòng người được, tiếng hít thở liền trở nên gấp gáp, nằm ở trên giường Thanh Dao nhịn không được liền cảnh cáo hắn.

“Khí tức của ngươi quá nặng, Trưởng Tôn Dận không phải đồ ngốc.”

Ngân Hiên tâm thần chấn động, trong bóng tối, gương mặt nhẹ nóng, vội vàng nhắm mắt thu liễm tâm thần, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, trầm ổn nặng nề, vừa nghe liền biết là tiếng bước chân nam tử, một chút, một chút, từ từ tiến đến…

Bức rèm che vang lên thanh âm, bóng dáng cao lớn vòng qua bình phong, thẳng tắp hướng giường ngủ đi đến, bình tĩnh nhìn hơn nửa ngày, thanh âm lạnh lùng của Trưởng Tôn Dận vang lên.

“Tối hôm nay sao lại không ầm ĩ nữa, ngươi lại bày ra cho bản vương thấy bộ dạng cá chết, thì bản vương nhất định đem ngươi đuổi về Tu hoa lâu, bản vương muốn xem là bộ dạng dâm đãng của ngươi, không phải xem bộ dạng cá chết, nếu như ngươi lại không có chút phản ứng, sau này bản vương cũng không tới nữa, để cho ngươi thấy cuộc sống khốn khổ.”

Trưởng Tôn Dận tiếng nói vừa dứt, đã động thủ cởi khởi y phục, từ từ đi đến bên giường, y phục chỉ còn lại một ít.

Ở vào lúc chỉ mành treo chuông này, Ngân Hiên ở phía trên xà nhà, thân hình như chớp, ngân quang hiện lên, mà Trưởng Tôn Dận nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có người trực tiếp tới cửa giết người, hơn nữa hắn chết lại nhanh như vậy, chớp mắt đã bị người ta giết chết, ngay cả khi hắn chết cũng không hiểu rõ, vì sao chính mình bị chết không minh bạch như vậy.

Trên giường Thanh Dao nhảy xuống đất, ánh mắt băng lãnh quét nhìn về phía thi thể, đồng thời sử dụng chân oán hận đá hai cái, trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng cũng giết được Trưởng Tôn Dận, thù của Mai Tâm rốt cuộc cũng báo xong.

Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn giữa không trung, thì thào nói khẽ.

Mai Tâm, ngươi hãy yên nghỉ đi.

Trong phòng rất yên tĩnh, bỗng nhiên bên ngoài ánh lửa sáng bừng, tiếng người ồn ào náo động, bức rèm che vừa vang lên, Mạc Sầu cùng thủ hạ của Ngân Hiên lắc mình tiến vào.

“Không xong, đã xảy ra chuyện, có người bao vây bên ngoài, Mộ Dung Như Âm giở quỷ kế, nàng muốn mượn tay chúng ta diệt trừ Trưởng Tôn Dận, hiện tại lại theo Thượng Quan Hạo cùng lực lượng quan phủ Thanh La quốc đối phó với chúng ta.”

Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao một tiếng cười nhạt, sắc mặt đột nhiên chìm, tốt, nàng vốn muốn đem việc này náo động lớn lên, bởi vì chỉ có như vậy, Vô Tình mới có thể hiện thân, nếu Mộ Dung Như Âm đã cùng các nàng chính diện xung đột, hôm nay liền đấu một trận ngươi chết ta sống, tiếng nói của Mạc Sầu vừa dứt, bàn tay trắng nõn đã hướng trên lưng kéo ra phượng vĩ cầm, vượt lên đầu đi ra ngoài.

“Đi thôi, để chúng ta diện kiến lại Thượng Quan Hạo.”

Hào khí can vân, ý chí chiến đấu tận trời, còn thêm sự tàn bạo như sói, nàng sải bước đi ra ngoài, Mạc Sầu cùng thủ hạ của Ngân Hiên bị nàng lây nhiễm, cũng nhanh chóng theo nàng đi ra ngoài, Ngân Hiên ánh mắt u ám, hắn biết nàng làm như vậy vì dẫn người nam nhân kia ra?

Hay là đợi một lúc gặp được Vô Tình, thì hắn cũng nên ly khai…

Ngoài cửa viện, ánh sáng rực trời, cây đuốc đã đem viện môn chiếu lên sáng trưng, không ngoài Thanh Dao sở liệu, dẫn đầu chính là Thượng Quan Hạo, mà đứng ở bên cạnh hắn chính là Mộ Dung Như Âm, chỉ thấy nàng ra vừa thấy các nàng đi ra, trong lòng hoảng sợ lui ra một chút, đôi mắt đen âm trầm lạnh lùng nhìn sang, khóe môi câu ra nụ cười tự tiếu phi tiếu.

Hôm nay chính là ngày chết của Mộc Thanh Dao, nàng sẽ lấy mạng của nàng ta để tế vong mẫu vong huynh của nàng.

Thanh Dao làm sao lại không biết Mộ Dung Như Âm đang nghĩ gì, khóe môi nhất câu, cười nhạt: “Mộ Dung Như Âm, ngươi thật đúng là hèn hạ, hôm nay ngươi cho là những người này có thể bắt được chúng ta sao?” nói xong ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang lên như sấm, cuồng vọng kiêu ngạo đến cực điểm, cười xong, đột nhiên ngừng lại, quay về vị trí cũ của mọi người.

Chỉ thấy nàng một thân ngạo khí lăng nhiên, trong bóng đêm, tựa như một đoá hoa quỳnh mỹ lệ xinh đẹp, không nhiễm một hạt bụi trần.

“Nếu như không phải vì Vô Tình, ngươi cho là ngươi có thể lợi dụng ta sao, buồn cười đến cực điểm.”

Thanh Dao thái độ cuồng vọng kiêu ngạo đến cực điểm như vậy, rốt cuộc đã kích thích Thượng Quan Hạo, chỉ thấy sắc mặt hắn âm u, hắc đồng lóe ra sự sắc bén hung tàn, tức giận như muốn nuốt sống tất cả, không nghĩ tới một quân cờ tốt của hắn lại bị nàng giết chết, hắn làm sao có thể cam tâm, nữ nhân này không thể giữ, giữ lại mọi chuyện sẽ càng ngày càng tệ, vì thế hôm nay nhất định phải giết nàng.

“Khẩu khí thật lớn, hôm nay để ngươi chết không có chỗ chôn.”

Thượng Quan Hạo âm ngoan mở miệng, Thanh Dao lạnh lùng ngạo nghễ nhìn sang, xì một tiếng khinh miệt, trước mặt mọi người nàng mở miệng mắng to.

“Thượng Quan Hạo, ngươi là tiểu nhân đê tiện vô sỉ, làm việc thì dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngươi nghĩ người khác không biết tâm tư của ngươi, mà ta cũng không biết luôn sao? Ngươi không phải muốn lợi dụng Trưởng Tôn Dận sao? Hiện tại ta giết một con cờ của ngươi, ngươi nghĩ có thể làm khó dễ được ta, hơn nữa ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Ngươi nhớ kỹ cho ta, một ngày nào đó ta sẽ phá huỷ Vạn Hạc quốc của ngươi, cho ngươi chết không có chỗ chôn, Trưởng Tôn Dận kia còn có thể toàn thây, đến lúc đó ngươi đừng nghĩ được toàn thây, ta sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, ngũ mã phân thây, phơi xác ngọ môn ba ngày, quăng thây ngoài dã ngoại, cho sói ăn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio