Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 118-4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Ngư nhi từ bên ngoài tiến vào, người còn chưa thấy thì thanh âm đã tới trước: “Nương, có chuyện gì vậy? Vô tình công tử?”

Nàng thân thể nho nhỏ xông vào phòng, liếc nhìn Thanh Dao trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi xám lại, cả người tựa hồ sinh bệnh, không khỏi kinh hãi kêu lên: “Nương, ngươi làm sao vậy?”

Thanh Dao mở mắt ra, khóe môi nở nụ cười, nhàn nhạt mở miệng: “Không có chuyện gì.”

Nàng xác thực không chuyện gì, nội thương trải qua điều tức, đã tốt, chỉ bởi vì trong lòng có chút khó chịu, vì thế không muốn mở miệng nói chuyện, cái loại cảm giác bi thương này, hoàn toàn chân thật bao phủ nàng, làm cho nàng khẽ động cũng không muốn động.

“Mạc Sầu, nương sao vậy?”

Tiểu Ngư nhi thấy Thanh Dao không muốn nói, lập tức quay đầu nhìn phía người còn lại bên trong gian phòng, Mạc Sầu ngắm Thanh Dao liếc mắt một cái, thấy nàng không động tĩnh gì, vội xé một chút môi, chậm rãi mở miệng.

“Buổi tối hôm qua, nữ nhân đã tới vào ban ngày dẫn người quay lại đánh lén chúng ta, chủ tử vốn có thể giết chết nàng, ai biết Vô tình công tử dùng thiên tàm ti vây khốn tiểu thư, mà Cơ tuyết kia thừa cơ đả thương chủ tử, chủ tử hiện tại bị nội thương.”

“Nương, ngươi thế nào?”

Tiểu Ngư nhi đau lòng nhào tới trên người Thanh Dao, Thanh Dao vươn tay tự nhiên sờ sờ đầu của nàng, hiện tại ở trong mắt của nàng, nàng ấy đơn thuần là con gái của mình.

“Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng.”

Tiểu Ngư nhi thấy Thanh Dao nói như thế, cũng không hề lên tiếng nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên khó coi, nàng mở miệng: “Thảo nào Vô tình công tử đợi ở bên ngoài, nguyên lai đã làm chuyện có lỗi với mẫu thân a, vậy mà lúc nãy ta còn cảm thấy kinh ngạc!”

Thanh Dao vừa nghe Tiểu Ngư nhi nói, sắc mặt đột biến, cau mài đau lòng, Vô tình ở bên ngoài sao? Nàng cũng không biết, nghĩ thế liền mở miệng: “Mạc Sầu, ngươi ra bảo công tử trở về đi, nói là ta không trách hắn, cũng không sinh khí, chỉ là thân thể khó chịu, muốn nghỉ ngơi một chút thôi.”

Mạc Sầu vội vàng mở miệng: “Chủ tử, ta đã sớm nói với hắn, nhưng hắn không hề để ý tới, chỉ lặng lẽ ngồi ở bên ngoài, từ nửa đêm hôm qua vẫn ngồi đến bây giờ!”

Thanh Dao vừa nghe trong lòng đau một chút, ngay cả Tiểu Ngư nhi cũng nghĩ như vậy, thực sự là một hồi nghiệt duyên a, cứ dây dưa mãi.

“Để cho hắn vào đi, ” Thanh Dao thở dài, bản tính hắn nàng làm sao không biết, nếu như nàng không gặp hắn, chỉ sợ hắn sẽ không rời đi.

“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu lên tiếng trả lời đi ra ngoài, nói chủ tử bảo công tử tiến vào, Vô tình mi tâm hòa hoãn một ít, phân phó Thanh Phong đẩy hắn tiến vào, sắc mặt của hắn đồng dạng cũng có chút tiều tụy, vốn là đang chịu đựng nỗi khổ huyết hàng, hiện tại thêm một đêm không ngủ, sắc mặt so với chủ tử cũng không tốt hơn chút nào, ánh mắt cũng ửng đỏ.

Thanh Phong đẩy công tử vào phòng xong mình và Mạc Sầu lặng yên thối lui, Tiểu Ngư nhi cũng rời đi trước, trong phòng chỉ có Thanh Dao cùng Vô tình, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không có mở miệng nhưng sự thân thiết vẫn theo ánh mắt lộ ra, cuối cùng Thanh Dao thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng.

“Ngươi đây là tội gì a, ta cũng không trách ngươi.”

“Xin lỗi, ta không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhớ kỹ nàng ấy là muội muội của ta, lại không nghĩ rằng nàng ta sẽ đả thương ngươi.”

Vô tình giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm, không dám nhìn thẳng ánh mắt Thanh Dao, đôi bàn tay tinh tế nắm chặt, các khớp xương càng phát ra trắng bệch, hắn càng ngày càng gầy, giống như chỉ cần một trận gió đều có thể thổi bay đi.

Thanh Dao một trận đau lòng, ngồi thẳng người nhìn hắn.

“Nếu như ngươi đem tất cả mọi chuyện đều nói cho ta biết, ta liền tha thứ cho ngươi.”

“Được ” Vô Tình ngẩng đầu, trong mắt một mảnh lấp lánh, lần này hắn không có do dự chút nào, bởi vì có nói hay không thì Thanh Dao cũng biết, chỉ khác là do hắn nói cho nàng thôi.

Thanh Dao bình tĩnh nhìn hắn, trong phòng yên tĩnh như nước, chậm rãi vang lên thanh âm lạnh lẽo của hắn, một điểm nhiệt độ cũng không có.

“Việc này phải kể từ hai mươi năm về trước, người nam nhân kia bởi vì lớn lên rất mỹ, bị Đan Phượng quốc nữ hoàng nhìn trúng, được tiến nhập hoàng cung làm phi tử, lúc đó trừ hắn ra, còn có một người phi tử nữa, hai người đồng thời thụ thai, nữ hoàng lên tiếng, nếu ai sinh hạ nữ tử, liền phong làm hoàng thái nữ, nếu như hai người đều sinh hạ nữ tử, người sinh trước thì làm hoàng thái nữ, người sinh sau sẽ lập tức phong làm vương gia, đây chính là quang vinh ân sủng lớn lao.”

Thanh Dao nhớ tới, hai người kẻ trước người sau, nhất định là phụ thân của Vô tình cùng phụ thân của Cơ tuyết.

Hai người bọn họ kẻ trước người sau sinh ra.

Vô tình ngừng chỉ chốc lát, sau đó lại tiếp tục nói: “Người nam nhân kia sinh ra ta trước, không ngờ là một nam tử, mà chuyện này đối với một người tâm cao khí ngạo như hắn là một đả kích, may là hắn sớm đã có chuẩn bị, lập tức bí mật đem một nữ nhi mới sinh ra thay vào, còn ta bị cung nhân đưa ra cung, hắn vốn có ý muốn giết ta, thế nhưng cung nhân kia không đành lòng, liền đem ta ném ở bờ sông.”

“Mùa đông khắc nghiệt, nước sông đóng băng, dưới tình huống như vậy, một đứa trẻ con mới sinh làm sao có thể một chút gì cũng đều không có, vì thế chân của ta ở thời gian đó bị vì đông lạnh mà tàn phế, nếu không có sư phụ đi qua, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ ta cũng không có, sư phụ nhặt ta trở về, gọi là Vô tình, an tâm nuôi nấng ta, hắn liền là thân nhân của ta, những ngày như vậy vốn cũng rất vui vẻ, thế nhưng lúc ta mười lăm tuổi, sư phụ qua đời, ta rất thương tâm, không nghĩ tới người kia lại xuất hiện, hắn vừa hiện thân, thì ta biết, hắn là phụ thân của ta, bởi vì hắn lớn lên cùng ta rất giống nhau.”

Vô tình ánh mắt mê man hẳn lên, giống như dưới cơn bão tuyết lớn giữa núi rừng, trước mắt trở nên mờ mịt, không thấy rõ một chút màu sắc nào.

“Ta nghĩ rằng hắn là bởi vì áy náy nên tới tìm ta, thế nhưng ai ngờ, hắn lại tàn nhẫn như vậy, hắn nói với ta giúp đỡ hắn xây dựng một tổ chức bí mật, mà tổ chức này chỉ dùng để đến bảo hộ nữ nhân trong cung kia, nữ nhi trên danh nghĩa của hắn, còn ta chỉ là quân cờ dùng để bảo vệ hắn và nữ nhân kia, ngươi nói có buồn cười không?”

Hắn thực sự liền nở nụ cười, chỉ là mắt là lệ rơi xuống, Thanh Dao cũng chịu không được hình dạng này của hắn, từ trên giường dời qua, nắm tay hắn: “Đừng nói nữa, Vô tình, nếu không dễ chịu, thì đừng nói nữa, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, làm sao để lấy được giải dược, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

“Cám ơn ngươi, Thanh Dao.”

Tay Vô tình thật lạnh, dùng sức nắm tay Thanh Dao, tay nàng thật ấm áp, trong cuộc sống hai mươi mấy năm, ngoại trừ sư phụ ở ngoài, nàng là sự ấm áp duy nhất.

Bất quá hắn cũng không có thực sự dừng lại, vẫn tiếp tục nói như cũ, bởi vì có một số việc vẫn để ở trong lòng của hắn, hắn rất khó chịu, bây giờ nói ra, trái lại dễ chịu một ít.

“Hắn vì sợ ta không chịu, nên đích thân hạ Huyết hàng cho ta, để ta phải nghe mệnh lệnh của hắn hành sự, ai biết, hơn một năm trước, nữ nhi kia của hắn bị chết, vì thế hắn liền đem ý niệm trong đầu động đến trên người ta, hắn bảo ta mang theo những người này ẩn vào thâm cung, giết nữ hoàng cùng người trong hoàng thất, ý đồ đoạt vị.”

Vô tình lần thứ hai cười khổ một cái: “Hình dạng của ta, sao có thể làm hoàng đế, ta chưa bao giờ muốn làm hoàng đế, ta chỉ muốn là một người dân dã nhàn hạ, làm sao lại nguyện ý ở trong cung làm hoàng đế, thế nhưng hắn lấy Huyết hàng uy hiếp ta, nếu như ta không nghe lời của hắn đi làm, hắn liền cắt đứt huyết hàng, như vậy ta sẽ mất mạng, thế nhưng hắn không biết, hình dạng này của ta, đã sớm không luyến tiếc đến việc sống chết.”

Đem mọi việc nói ra, Vô tình thở dài một hơi, mặt mày cũng thoải mái không gì sánh được, nguyên lai nói ra chuyện này, cũng không khó như hắn tưởng tượng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio