Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 118-6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa đối mặt, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đánh rùng mình một cái, nam nhân này lệ khí rất lạnh, hơn nữa gương mặt đó, cùng Vô tình công tử giống nhau, tuy lớn tuổi nhưng không giống một lão thái, ngược lại càng thành thục sức quyến rũ, trong hắc đồng âm ngao chứa đựng cơn giận dữ.

Hẳn đó là phụ thân thân sinh trong truyền thuyết của Vô tình, chính là nam nhân trộm bí cổ của hoa hàng tộc sao? Như vậy hắn chính là chính phu của Đan Phượng nữ hoàng?

Mạc Sầu đang nghĩ ngợi, đã có người một kiếm đánh tới, nàng lập tức thu liễm tâm thần không dám khinh thường.

Bên ngoài tiếng đánh nhau đã kinh động Thanh Dao ở trong phòng, nàng phi thân đi ra, quần áo bạch sam phiêu phiêu, san sát ở trên hành lang, từ xa nhìn xuống phía dưới, liếc mắt một cái liền thấy một nam tử mặc đồ màu đen, mặt mày của hắn cùng Vô tình giống nhau, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo, tựa như gốm sứ thượng đẳng, bất quá nam nhân này đã trải qua năm tháng, so với Vô tình thì thành thục, nội liễm nhiều lắm, quanh thân đang rắp tâm chờ đợi thời cơ, thật giống như một cung tên hoa lệ, đang chờ giương cung bắn tên.

Thanh Dao vừa hiện thân, nam tử kia thân hình nhất dời, rất nhanh bay qua, bàn tay ngũ chỉ mở ra, nhắm ngay cổ Thanh Dao đánh tới.

Thanh Dao thân hình lui về phía sau, lúc này, từ đàng xa một thiên tàm ti rất nhanh một kích, đánh lui thế công của hắn, hắn xoay mình dừng lại thân thể, xa xa nhìn qua, chỉ thấy Vô tình ngồi ngay ngắn ở trên xe đẩy lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi tới làm gì?”

Kẻ mặc áo choàng chính là hoàng phu nương nương Hoa Văn Bác, hắn âm trầm nở nụ cười, nhìn Vô tình, thanh nhã mở miệng.

“Đến xem nhi tử của ta, vì một nữ nhân mà dám cãi lại mệnh lệnh của phụ thân, không những một mà lại tam lần bốn lượt không nghe lệnh hành sự, bây giờ lại tình nguyện chết, cũng không muốn phối hợp hành động của ta, người như vậy, chỉ có giết chết.”

Thanh âm của Hoa Văn Bác băng lãnh rét căm căm, nếu hắn đã dẫn theo nhiều người như vậy vào cốc, là đã quyết tâm phải giết nàng.

“Ngươi dám, đây là chuyện giữa ta và ngươi, không có quan hệ gì đến nàng.”

“Nếu không vi phụ cho ngươi một lựa chọn, ngươi không phải vẫn hận ta sao? Như vậy khuya hôm nay giết ta đi, bằng không, ngươi nên biết, ngoại trừ giết ta, không ai có thể ngăn cản ta mang nàng đi, hoặc là giết nàng.”

“Ngươi?” Vô tình một hơi thở bị ngăn trở ở trong lòng, khuôn mặt âm ngao xấu xí nhiều lắm, đôi môi tái nhợt đi một điểm huyết sắc cũng không có.

Hoa Văn Bác không chút nào đau lòng khi nhìn thấy nhi tử như vậy, ngược lại, dưới chân cũng không có chậm trễ, mà nhanh chóng đánh về phía Thanh Dao, Thanh Dao cũng không phải hạng người vô năng, sao có thể cho hắn cơ hội, thân hình nhất lau, trên tay xuất hiện hoàng vĩ cầm, hoàng vĩ cầm xoay mình vừa kéo, nhắm trên người hắn ném tới, khí lưu mạnh mẽ, một kích không trúng, liền vội vàng bứt ra.

Mà bên kia, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu bị kia mười mấy hắc y nhân vây khốn, ở đây động tĩnh đã kinh động bốn hạ nhân trong cốc, tất cả mọi người lắc mình đi ra, phi thân vào tranh đấu, toàn bộ cốc, nổi lên tinh phong huyết vũ.

Thanh Dao cùng Vô tình đối chiến với Hoa Văn Bác, công phu của người nam nhân này, xác thực lợi hại, chiêu thức âm hiểm độc ác, bất quá hắn muốn giết Thanh Dao, cũng không phải chuyện dễ dàng, bởi vì võ công của Vô tình rất lợi hại, ngược lại, nếu như Vô tình xuất ra đủ lực, thì hai người hợp lực mới hoàn toàn chế phục hắn, Thanh Dao nghĩ đến đây một, quay đầu nhìn phía Vô tình, trầm giọng mở miệng.

“Vô tình, ngươi ngàn vạn lần không nên có một chút ý nghĩ do dự cùng thương hại, chỉ có bắt được hắn, buộc hắn giao ra giải dược, hoặc là lấy máu của hắn cũng được.”

Chỉ cần có máu của hắn, tộc trưởng hoa hàng tộc, nói không chừng có biện pháp giải.

Thanh Dao có thể thấy được, Vô tình vẫn chưa sử dụng toàn lực, mà tiếp tục như vậy, chỉ sợ có hại cho bọn họ, bọn họ hạ thủ không ác, thì nam nhân này lại ra tay độc hơn.

Ngay tại lúc Thanh Dao đang nói chuyện, chỉ một sơ sẩy, nam nhân kia nhanh như chớp một chiêu đánh tới, Thanh Dao xoay mình lánh đi, ai biết đây căn bản là hư chiêu, chiêu thứ hai so với chiêu thứ nhất còn nhanh hơn, bàn tay to của hắn chộp tới, lần thứ hai bắt được cổ của Thanh Dao, mà thiên tàm ti của Vô tình cũng trong lúc đó quấn lên cổ của hắn, chung quanh thoáng cái yên tĩnh lại.

Không khí vắng lặng chết chóc.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đồng thời kinh hoảng kêu lên: “Tiểu thư.”

Trong đêm tối, một đạo thanh âm thê thảm khác cũng vang lên: “Nương.”

Nguyên lai là Tiểu Ngư nhi vẫn trốn ở góc phòng, nàng vì thấy mình sức lực không đủ, sợ trở thành mục tiêu của địch nhân, mà làm hại nương bị thương, không nghĩ tới nương lại bị địch nhân bắt, chuyện này thì nàng chịu không nổi nữa.

Còn bên kia, thủ hạ mà Hoa Văn Bác mang đến cũng quá sợ hãi, song song gọi một tiếng: “Chủ tử.”

Trên mặt tuấn mỹ vô trù của Hoa Văn Bác hiện lên tiếu ý, giơ lên tay kia ngăn cản bọn họ tới gần, quay đầu nhìn phía Vô tình, hắn không chút nào sợ hãi, cười dịu dàng lên tiếng.

“Nhi tử của ta, ta biết ngươi vẫn hận ta, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất của ngươi, ngươi nên biết, thiên tàm ti của ngươi so với tay ta thì nhanh hơn nhiều lắm, chỉ cần ngươi hạ quyết tâm muốn giết ta, như vậy ta liền không thể gây thương tổn được nàng mảy may, không phải sao?”

Ở đây tất cả mọi người đều biết đạo lý này, thiên tàm ti nhanh như chớp, lợi hại như đao, trên tay nam nhân này dù có lực lượng cường đại cũng không bằng thiên tàm ti.

Nếu như Vô tình thực sự muốn giết hắn, hôm nay hắn chỉ có con đường chết, không còn có bất luận cơ hội sống nào.

Mạc Sầu rất nhanh quay đầu nhìn phía Vô tình công tử, cúi đầu cầu khẩn: “Công tử, ngươi nhất định phải cứu tiểu thư, cứu nàng a.”

Tiểu Ngư nhi càng khóc lớn:”nhất định phải cứu nương ta, bằng không ta không bao giờ nhìn mặt ngươi nữa, ngươi nhất định phải cứu nàng, giết cái nam nhân lang tâm cẩu phế kia.”

Trong mắt Vô tình có sương mù, tay run nhè nhẹ, thiên tàm ti khẽ nhúc nhích, người khác không biết, nhưng Hoa Văn Bác sao lại không biết, hắn không khỏi cười càng ôn hòa.

“Nhi tử của ta, đây chính là cơ hội của ngươi.”

Mà tay của hắn lực đạo vẫn chưa thả lỏng, Thanh Dao sắc mặt chuyển thành tím, hô hấp đều có chút khó khăn, Vô Tình xoay mình quát: “Buông nàng ra, ta sẽ bỏ qua cho ngươi”

_________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio