Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 126-1: điểm binh ra trận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tuyết Băng

Sau khi hoàng thượng và An Định Phong rời khỏi, Thanh Dao vẻ mặt ngưng trọng bước tới bước lui trong chính sảnh, đi mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, lo âu này rất hiếm thấy. Mạc Sầu từ bên ngoài tiến vào nhìn thấy thế kỳ quái mở miệng: “Chủ tử, xảy ra chuyện gì vậy?”

Mạc Sầu không hiểu chuyện gì, suy nghĩ sâu xa, chợt nhớ tới việc ban ngày của nữ nhân Tây Môn Tân Nguyệt kia, không lẽ là vì hoàng thượng sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt? Chuyện này cũng chỉ là nghe Tây Môn Tân Nguyệt tự miệng nói ra, nghe thế nào cũng không giống thật, ai cũng biết, hoàng thượng thích nương nương nhiều đến mức nào, làm sao lại để ý nữ nhân kia được chứ?

“Nương nương, lời của Tây Môn Tân Nguyệt chưa chắc là thật, người đừng phiền lòng.”

Thanh Dao xoay người, liếc mắt nhìn sang, con ngươi rất lạnh, hù đến Mạc Sầu nhảy dựng.

“Ngươi xem ta là loại người sẽ buồn chán vì những việc như thế này sao?”

Thanh Dao nhợt nhạt lên tiếng, hoàng thượng sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt thì quan hệ gì tới nàng, bây giờ giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ hợp tác, mặc dù có chút khó chịu. Nhưng chỉ cần mọi chuyện chấm dứt nàng sẽ rời đi, hà tất lại để ý nhiều chuyện quá làm gì. Bây giờ nàng phiền muộn là vì một chuyện khác.

“Hoàng thượng hạ chỉ, muốn ta nắm giữ ấn soái bắc chinh. An Định Phong làm tiên phong.”

“Vậy không phải rất tốt sao?” Mạc Sầu nở nụ cười, chủ tử làm nhiều việc như vậy, chính là vì muốn xuất binh đánh Đan Phượng quốc, hiện tại tâm nguyện thành đạt, tại sao lại còn mất hứng, tâm tình lại buồn bực như vậy?

“Nhưng mà hoàng thượng lại hạ lệnh để Ngân Hiên làm phó tiên phong.”

Thanh Dao nói xong những lời này, Mạc Sầu nửa ngày cũng không kịp phản ứng, ai cơ? Ngân Hiên? Ngân Hiên không phải là hoàng thượng sao? Mạc Sầu há to mồm, một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng khẩn trương mở miệng: “Như vậy sao được? Hoàng thượng sao có thể trở thành phó tiên phong được? Trong cung phải làm sao bây giờ? Nếu để người ngoài biết hoàng thượng một mình xuất cung, nhất định sẽ xảy ra phiền phức.”

“Đúng vậy. Ta chính là đang đau đầu nghĩ biện pháp thuyết phục hắn ở lại trong cung.”

Thanh Dao nói xong, vươn tay vuốt nhẹ mi tâm, quanh thân băng hàn.

Mạc Sầu cũng không nói gì nữa, trong lòng cũng bất an y hệt, nhìn chủ tử đi tới đi lui. Nếu hoàng thượng thân chinh thì lần này vị trí đại nguyên soái nên do hoàng thượng nắm giữ, giao cho nương nương là ý gì?

Lúc này tâm Mạc Sầu nhói một cái, rất đau, điều này chỉ nói rõ hoàng thượng rất yêu nương nương, sợ nương nương gặp nguy hiểm, cho nên mới muốn ở cạnh nàng, bởi vì các nàng lần này đánh là Đan Phượng quốc.

Đan Phượng quốc nằm về phía tây bắc của Huyền Nguyệt, đất đai trù phú, nhân khẩu rất đông, hơn nữa mấy năm nay Đan Phượng nữ hoàng không ngừng thao luyện, thực lực của các nàng đã vững mạnh lên không ít, so với Huyền Nguyệt cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa Đan Phượng quốc hoàng phu nương nương là người hiểu được cổ thuật, âm hiểm độc ác, mấy cái này thì hoàng thượng cũng biết.

Vì thế hắn mới kiên trì dùng một thân phận khác ở cạnh bên mình nương nương.

Chỉ là, phải thương yêu tới mức nào mới có thể làm được như vậy, yên lặng trấn giữ ở bên người, không cầu hồi đáp, chỉ nguyện ý ở cùng nàng, tựa hồ là toàn tâm toàn ý.

“Hoàng thượng là sợ nương nương gặp nguy hiểm.”

Trong chính sảnh, tiếng nói của Mạc Sầu vừa dứt, Thanh Dao giật mình, sau đó lồng ngực có hơi đau, nàng một mực suy nghĩ Mộ Dung Lưu Tôn vì sao lại ẩn thân trong binh mã, nghĩ tới mười mấy lí do, lại để lọt mất nguyên nhân này. Hắn là vì nàng, mới có thể liều lĩnh lấy thân phạm mạo hiểm.

Nếu nghĩ như vậy, giang sơn trong mắt hắn không bằng một tiểu nữ tử là nàng sao.

Thanh Dao càng nghĩ càng đau đầu, chỗ nào cũng đau, cuối cùng phiền não không nói nên lời, chỉ mong là mình suy nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ là muốn thống nhất thất quốc chứ không phải vì lo nghĩ cho nàng, muốn ở cạnh nàng như Mạc Sầu nói.

“Quên đi. Đêm đã khuya, chúng ta đi nghỉ.”

“Dạ, chủ tử.” Mạc Sầu tiến đến gần, đỡ Thanh Dao rồi cùng nhau đi ra ngoài. Thân ảnh hai người dần biến mất.

Hoàng cung, Lưu Ly điện.

Hoàng thượng đối mặt Nam An vương, vẻ mặt ngày càng sáng sủa, có thể nhìn thấy tâm tình của hắn vô cùng tốt, đôi mi dài hẹp phe phẩy, đôi mắt sáng như bàn ngọc toát ra linh quang, khóe môi câu ra nụ cười sáng lạn.

Nam An vương không biết đã xảy ra chuyện gì khiến hoàng huynh cao hứng như thế.

“Thần đệ tham kiến hoàng huynh.”

“Đứng lên, ngồi xuống một bên đi.” Thanh âm của hoàng thượng không giấu nổi sung sướng, cặp mắt hơi uốn lượn, mang theo sức quyến rũ vô hạn. Nam An vương đứng dậy, ngồi qua một bên, giương mắt nhìn hoàng thượng. Hắn cũng đã thu liễm một ít tâm thần, phất tay bảo A Cửu: “Đi xuống hết đi. Trẫm có một ít chuyện muốn thương lượng cùng Nam An vương.”

“Dạ, hoàng thượng.” A Cửu cười tủm tỉm dẫn người lui ra ngoài. Hắn không hiểu vì sao hoàng thượng lại cao hứng như thế, nhưng mà chỉ cần chủ tử cao hứng, hắn cũng sẽ vui vẻ.

“Lưu Chiêu, trẫm đã phong Thanh Dao làm Bắc chinh Đại nguyên soái, nàng rất nhanh sẽ Nguyệt Nha quan ở biên thùy Huyền Nguyệt, thao luyện mười vạn binh mã, bắc phạt Đan Phượng quốc.”

Tiếng nói hoàng thượng vừa dứt, Nam An vương khẽ cau mày, con ngươi có chút kinh hoàng, hắn không đồng ý nên trầm giọng mở miệng nói: “Hoàng thượng, mười vạn binh mã thảo phạt Đan Phượng quốc, việc này chỉ sợ khó có thể chu toàn.”

Đan Phượng quốc kia cùng với Thanh La quốc và Huyền Nguyệt quốc bọn họ thành lập thế chân vạc, ba nước này là cường quốc trong bảy nước. Thống nhất bảy nước thì không có gì đáng nói, nhưng mà hoàng hậu lại lĩnh mười vạn binh mã tiến công Đan Phượng quốc, đây lại không phải là việc nhỏ, nếu làm không tốt thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Tuy rằng Hoàng Viên quốc đã quy hàng, nhưng đó lại là ý kiến của Thẩm Ngọc, đến cuối cùng hắn ta nói thật hay nuốt lời, ai cũng không biết.

“Trẫm biết chuyến đi này nguy hiểm, vì thế trẫm chuẩn bị ở bên cạnh nàng, cùng nàng vào sinh ra tử.”

Huyền đế một lời rơi xuống, sắc mặt Nam An vương cành âm trầm, con ngươi lóe ra mũi nhọn, hoàng huynh không phải lại muốn…?

Lập tức đứng dậy, trầm giọng mở miệng: “Hoàng huynh, việc này trăm triệu lần không thể. Nếu thật sự cần người bắc chinh cùng hoàng hậu, xin cho thần đệ đi. Thần đệ nguyện vì hoàng huynh ra sức gánh vác.”

Chuyến đi này hung hiểm vô cùng, nếu hoàng thượng gặp nạn, Huyền Nguyệt quốc phải làm thế nào đây? Bây giờ không giống với trước kia, Nam An vương thà chết cũng không để hoàng thượng xuất chinh.

Con ngươi thâm thúy của Mộ Dung Lưu Tôn xẹt ngang qua mặt Nam An vương, hắn biết đệ đệ lo lắng an nguy của mình, nhưng để Thanh Dao một mình lên đường, nói sao hắn cũng không yên lòng.

Nếu để Nam An vương đi theo, tựa hồ cũng không giúp được bao nhiêu. Chỉ có hắn, đệ tử của Xích Hà lão nhân ở Thiên Sơn, dù là mưu lược hay công phu đều hơn người, điểm này thì không ai bì được.

Chuyến bắc phạt này, Đan Phượng quốc kia có một Hoa Văn Bác quỷ kế đa đoan, hơn nữa tên kia còn am hiểu các loại cổ thuật. Người bình thường không phải là đối thủ của Hoa Văn Bác, vì thế hắn mới không yên lòng để Dao nhi đi một mình. Vô luận như thế nào hắn cũng phải ở bên cạnh nàng, nếu không thể diệt Đan Phượng, dù cho hắn và nàng chấm dứt cuộc đời tại sa trường, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn. Mà Huyền Nguyệt quốc giao lại cho Nam An vương xử lý, hắn cũng yên tâm.

“Lưu Chiêu, không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết. Nếu thật sự hung hiểm, trẫm càng không có lý do gì đẩy ngươi đi. Hơn nữa ngươi cho rằng giữa trẫm và ngươi, phần thắng của ai lớn hơn?”

Thanh âm của Huyền đế vừa rơi xuống, Nam An vương không nói thêm gì nữa, dù là võ công hay tâm kế, hắn đều không bằng hoàng huynh.

Hắn biết chuyến này rất phiêu lưu, mà trong thâm tâm hắn lại không muốn Thanh Dao có bất cứ sai sót nào, vì thế cuối cùng trầm mặc không nói, chỉ còn lo lắng.

“Vậy chuyện trong cung lại muốn thần đệ…?”

Mỗi lần bắt hắn thế thân, hắn đều phải giả bệnh, việc này sớm muộn cũng lộ ra, lúc đó lại không dễ thu thập.

“Ừ, trận chiến này thắng, trẫm sẽ lập tức trở về.”

Huyền đế trầm giọng mở miệng, Nam An vương không nói gì nữa, bởi vì hai nam nhân đều có tư tâm, hi vọng lần này Thanh Dao bắc chinh không xảy ra chuyện gì.

Nam An vương nói thầm trong bụng, bản vương mỗi ngày sẽ cầu khẩn cho hai người, chỉ mong trận chiến này đánh một trận là thắng…

Tuy rằng Nam An vương đã đồng ý chuyện hoàng thượng và Thanh Dao cùng nhau bắc chinh, nhưng bản thân Thanh Dao lại kiên quyết phản đối.

Trong Biệt uyển của hoàng gia, bầu không khí trong chính sảnh rất lạnh, hai thủ hạ Mạc Sầu và Băng Tiêu vội lui ra ngoài, thực sự chịu không nổi hàn khí ở đó.

Ánh mắt của hoàng hậu bao phủ sương gió tuyết mưa, ánh nhìn như băng, lạnh tới thấu xương.

“Hoàng thượng, ta không đồng ý cùng ngươi đi đánh Đan Phượng quốc.”

Huyền đế lại không bị hàn khí của nàng làm cho hoảng sợ, đối với cách làm người của nàng, hắn hiểu rất rõ, thật ra nàng là người tốt, tâm tính mềm nhẹ như bông. Vốn không có lạnh lùng như vậy, chẳng qua nàng không muốn hắn có một chút xíu không an toàn nào. Mà hắn, cũng nghĩ tương tự như thế, chẳng qua chưa nói ra mà thôi.

“Trẫm đã quyết định, Dao nhi.”

Ngữ khí của hắn kiên trì, khí phách tự nhiên tỏa ra, không cho người ta chống cự.

Đồng tử Thanh Dao lóe lên, sâu như biển: “Hoàng thượng, tại sao phải khổ như vậy chứ? Lần này bắc phạt Đan Phượng, hung hiểm không gì sánh được, hoàng thượng là thân thể ngàn vàng, nếu xảy ra nửa điểm sai lầm, không phải Thanh Dao sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?”

Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ e Huyền Nguyệt sẽ rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nam An vương không đủ sức đảm đương đại sự, hắn làm vương gia thanh nhàn thì rất tốt, nhưng làm hoàng đế thì sẽ không đấu nổi với Văn Ngọc và Trưởng Tôn Trúc âm hiểm giả hồ đồ, còn tên tiểu nhân Thượng Quan Hạo kia nữa. Trong bảy nước, chỗ nào cũng có đại nhân vật, Nam An vương căn bản không phải đối thủ của bọn họ, thế nhưng Huyền đế thì khác, hắn là một hoàng đế cực kỳ khôn khéo.

Hơn nữa, vừa nghĩ đến việc hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng nàng lại cực kỳ khổ sở. Sự khó chịu lúc Vô Tình chết đi đã phải nếm qua một lần, nàng không muốn nó lại xuất hiện lần thứ hai.

Hắn tuy rằng là cửu ngũ chí tôn một nước, nhưng đã hai lần cứu nàng thoát khỏi tay tử thần, nàng cũng không phải động vật lãnh huyết vô tình, làm sao mà không cảm động chứ. Vì thế lần này nàng kiên quyết không cho hắn theo quân bắc chinh.

“Hoàng thượng, ta không đồng ý.”

Thanh âm kiên trì, lạnh như băng. Huyền đế sắc mặt tối sầm lại, một hồi sau mới chậm rãi mở miệng: “Dao nhi, trẫm không yên lòng ngươi, chỉ có trẫm cùng ngươi xuất chinh, bằng không, đình chỉ bắc phạt.”

“Ngươi bỏ cả mộng tưởng thống nhất bảy nước sao?” Thanh Dao mở to mắt khó tin, nam nhân này không phải vẫn ôm mộng đó sao? Sao lại có thể đình chỉ chứ, thật đúng khiến nàng có chỗ tin không nổi. Bất quá nhìn thần tình chăm chú nghiêm túc của hắn, không có chỗ nào giống đang vui đùa, nàng quát nhẹ: “Ngươi điên rồi!”

“Đúng, trẫm điên rồi. Chỉ biết nếu lần này Dao nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trẫm sẽ triệt để phát điên.”

Thanh âm của hắn khàn khàn, Thanh Dao run lên, không nói nên lời. Gương mặt lãnh trầm căm tức nhìn nam tử cao to trước mặt, trước ngực phập phồng, tâm tình kích động, rất lâu mới hô hấp bình thường trở lại. Nàng cảm kích hắn mang nàng và giang sơn đặt nặng ngang nhau, hắn hoàn toàn không phải muốn lợi dụng nàng. Nhưng bây giờ không phải là lúc bàn chuyện nhi nữ thường tình, một trận chiến này, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được cuối cùng ngôi vị cao nhất sẽ vào tay ai. Nhưng mà chỉ cần nàng còn một hơi thở, nàng nhất định phải đánh.Đây không chỉ là vì muốn báo thù, mà còn là tính cách của nàng.

“Được, vậy chúng ta kề vai chiến đấu. Chỉ mong kỳ khai đắc thắng.”

Thanh Dao đột nhiên nở nụ cười, trong con ngươi sâu thẳm, một gánh nặng dường như đã buông xuống, cả người thần thanh khí sảng.

Không ai có thể nói trận chiến này sẽ bại, nếu muốn bảo toàn nàng và hắn, chỉ có thể thắng, mà nàng tất sẽ mang hết toàn lực ra làm, dù không phải vì bản thân cũng sẽ vì Vô Tình, vì hắn mà chiến đấu.

“Được.” Mộ Dung Lưu Tôn rất cao hứng, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt, trong con ngươi ánh sáng lại lập lòe.

Trong chính sảnh một mảnh gió xuân ấm áp, căng thẳng đã giải trừ. Mạc Sầu, Băng Tiêu còn có Tiểu Ngư nhi từ bên ngoài đi tới.

“Nương, ta cũng muốn đi.”

Tiểu Ngư nhi lên tiếng trước, chuyến này nàng nhất định phải đi theo, lúc trước nghe lời của phụ hoàng và nương, chuyến đi này rõ ràng là cực kỳ hung hiểm, nếu không cho nàng đi theo, nàng sẽ không yên tâm.

“Tiểu Ngư nhi, không được.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio