Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 137-4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tây Môn Tân Nguyệt đưa tay lên sờ bụng, có cảm giác như nói không nên lời.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử vừa lên tiếng, dịu dàng cười: “Nghe nói tỷ tỷ đã trở về, vì thế làm muội muội nên tới bái phóng tỷ tỷ một chút, sau này chúng ta cùng nhau phụng dưỡng hoàng thượng, đương nhiên phải sống chung hài hòa.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, Tiểu Ngư nhi lập tức sắc mặt đại biến, hướng Tiểu Bạch sói bên cạnh mệnh lệnh: “Tiểu Bạch, cắn nữ nhân không biết xấu hổ này cho ta.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, Tiểu Bạch sói được lệnh, liền phi thân nhắm trên người của Tân Nguyệt nhào tới, Tây Môn Tân Nguyệt không nghĩ tới công chúa tính tình lớn lối như thế, sắc mặt trắng bệch, cũng may nàng vốn biết võ công, hơn nữa thân thủ bất phàm, thân di chuyển liền tránh thoát được, thế nhưng Tiểu Bạch sói đã trãi qua đặc huấn, quay thân hình một cái, liền quấn trên người nàng, tỳ nữ của Tây Môn Tân Nguyệt bị hù đến sắc mặt đại biến, ùm một tiếng quỳ xuống đất: “Cầu hoàng hậu nương nương tha mạng, nương nương nhà của chúng ta đang mang long loại, cầu nương nương ngàn vạn lần không nên thương tổn nương nương nhà của chúng ta.”

Lời của nàng ta vừa rơi xuống, con ngươi của Thanh Dao sâu hơn, tiểu nha đầu này thật là khôn khéo, trước báo cáo chuyện này, nếu các nàng thật làm bị thương Tây Môn Tân Nguyệt, thì phải chịu một tội lớn, tuy rằng nàng không sợ hãi, thế nhưng không cần thiết có thêm nhiều chuyện, nên hướng Tiểu Ngư nhi bên cạnh mở miệng: “Còn không cho Tiểu Bạch trở về.”

Tiểu Ngư nhi tuy rằng không cam lòng, thế nhưng mẫu thân đã lên tiếng, cũng không dám không tuân lệnh, lập tức hướng bên dưới mệnh lệnh: “Tiểu Bạch, trở về.”

Tiểu Bạch sói tuân lệnh, lập tức thu hồi móng vuốt ngoan ngoãn tiêu sái đến chỗ cao, nằm ở bên chân Tiểu Ngư nhi.

Bên dưới, gương mặt Tây Môn Tân Nguyệt hoa dung thất sắc, bởi vì vừa động võ công, tóc lúc trước chảy cẩn thận tỉ mỉ lúc này có chút mất trật tự, tiểu nha đầu Liên Yên đã sớm nhào qua, khẩn trương truy vấn: “Nương nương, người không sao chứ, người không sao chứ.”

Tây Môn Tân Nguyệt hô hấp có chút gấp, đợi đến khi hơi thở thuận một ít, mới chậm rãi mở miệng: “Ta không sao.”

Ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử trên cao, chỉ thấy nàng không có giáo huấn công chúa, chỉ khí định thần nhàn nhìn hết thảy trước mắt, Tây Môn Tân Nguyệt tức mà không có chỗ phát, sắc mặt có chút khó coi, thanh âm lãnh chìm vang lên: “Nương nương, thiếp thân đang mang long loại, công chúa vui đùa như thế có phải quá lớn hay không, nếu như long loại khó giữ được, chỉ sợ rất khó giải thích.”

“Long loại của Thục phi nương nương có chuyện sao?”

Thanh âm của Thanh Dao lạnh lùng vang lên, Tây Môn Tân Nguyệt ngẩn ra, con ngươi lóe sáng, nhưng chỉ bất đắc dĩ trừng mắt người ở trên cao, nữ nhân này có ý tứ gì, ý nói là long loại của nàng còn không có chuyện gì à?

Thanh Dao lạnh lùng nhìn Tây Môn Tân Nguyệt, nữ nhân này đến nơi đây là cho nàng thỉnh an sao, rõ ràng là vì khoe khoan mà tới, một ngụm một tiếng long loại, nhìn nàng ta cao ngạo như một con chim công, không phải chỉ mang thai thôi sao? Mang đứa nhỏ của người nam nhân kia có cần cao hứng như thế sao?

Quanh thân nàng bao phủ mũi nhọn lạnh lẽo, âm trầm trừng mắt Tây Môn Tân Nguyệt.

Tây Môn Tân Nguyệt nhìn nữ tử trên cao, nghĩ đến chuyện nữ tử này xuất cung, cũng bởi vì hoàng thượng nạp nàng làm Thục phi, nếu như, nàng dâng rất nhiều phi tử cho hoàng thượng thì sao? Nữ nhân này không phải càng tức giận đến lợi hại hơn sao.

Nghĩ đến có thể đánh trả nữ tử này, Tây Môn Tân Nguyệt không khỏi hưng phấn.

Từ xưa hoàng đế hậu cung người đẹp vô số, đây là chuyện quá bình thường, nàng không cho là chuyện này có cái gì không tốt, ngược lại nàng cho rằng nữ nhân này quá không bình thường, lại muốn một mình độc chiếm hoàng thượng, điều này sao có thể?

Trên mặt Tây Môn Tân Nguyệt lộ ra ý cười thanh tao lịch sự, chậm rãi từng chữ từng lời mở miệng.

“Thiếp thân hôm nay đến, là có chuyện cùng nương nương thương lượng, công chúa rốt cuộc cũng là một tiểu hài tử, thiếp thân sao lại cùng tiểu hài tử tính toán.”

Thanh Dao vô cùng kinh ngạc cau mài chút mi, nàng không cho là Tây Môn Tân Nguyệt sẽ dễ nói chuyện như vậy, nàng sở dĩ chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, chỉ sợ là có tính toán khác, Thanh Dao bất động thanh sắc nhìn nữ tử bên dưới, mở miệng gằng từng chữ

“Nói đi, chuyện gì?”

“Bẩm nương nương, thất quốc đã nhất thống, hậu cung to lớn lại quạnh quẽ không gì sánh được, thiếp thân đã được hoàng thượng đồng ý, nên muốn cho hoàng thượng nạp phi, không biết nương nương có ý kiến gì không?”

Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, mặt mày cười thành một đóa hoa, nàng cũng không tin còn chọc tức không được nữ nhân này, nhìn nàng ta làm sao mà còn kiêu ngạo nữa.

Tây Môn Tân Nguyệt tiếng nói vừa rơi xuống, Thanh Dao cũng không có nói gì, tuy rằng sắc mặt càng phát ra lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn đạm mạc, bảo trì bất biến, chỉ là Tiểu Ngư nhi đứng bên cạnh đã sớm phẫn nộ kêu lên, toàn bộ tiểu thân thể cũng nhảy dựng lên: “Nạp phi?”

Ngay cả Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng ngây dại, vốn có một Tây Môn Tân Nguyệt đã đủ ngột ngạt, không nghĩ tới lại còn muốn nạp phi, hậu cung mỹ nhân ba nghìn, nếu quả thật hoàng thượng đồng ý cho Tây Môn Tân Nguyệt làm như vậy, chỉ sợ nương nương sẽ không có biện pháp nhịn nữa.

Tây Môn Tân Nguyệt thấy hoàng hậu không có động tĩnh gì, bất quá công chúa sắc mặt rất khó nhìn, dù cho chỉ chọc giận được người nho nhỏ này, nàng cũng giải hận được phần nào, nên phối hợp gật đầu: “Đúng vậy, công chúa, chuyện này hoàng thượng đã đồng ý, bởi vì hậu cung quá quạnh quẽ, đứa nhỏ của hoàng thất quá ít, vì thế thiếp thân chuẩn bị cho hoàng thượng nạp phi, hậu cung nhiều người như vậy, công chúa rất nhanh cũng sẽ không tịch mịch, bởi vì hoàng thượng sẽ có rất nhiều rất nhiều hoàng tử hoàng nữ khác.”

Tây Môn Tân Nguyệt thanh âm vừa rơi xuống, Tiểu Ngư nhi hai tay chống nạnh, kêu to: “Không được, ta không đồng ý phụ hoàng nạp phi.”

Tây Môn Tân Nguyệt ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người không đồng ý lại là công chúa, mà không phải là hoàng hậu, nhưng tốt xấu gì cũng có một người làm ầm ĩ, việc này cũng không phải là nàng một người đơn độc làm, thật có chút ý tứ, hơn nữa ngay vừa rồi, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nếu có phi tần tiến cung, như vậy không phải sẽ có nhiều ngươi hơn giúp mình đối phó nữ nhân này sao? Chuyện này thật sự là quá tốt, lúc đầu nàng vốn chỉ hù dọa nữ nhân này, hiện tại xem ra cần phải làm, nhất định phải làm chuyện này.

Kỳ thực chuyện nạp phi này, hoàng thượng đến bây giờ còn không biết, bất quá nàng biết hắn nhất định sẽ đồng ý, người nam nhân nào mà không háo sắc, không thích hậu cung giai lệ ba nghìn, ngoại trừ người nam nhân kia.

Tây Môn Tân Nguyệt nghĩ đến đây, con ngươi sâu u đi xuống, sắc mặt âm u, thật lâu, mới buông lỏng.

Nếu hắn đã xem nữ nhân này như bảo bối, vậy nàng cũng sẽ không làm cho nữ nhân này dễ chịu, khóe môi câu ra ý cười âm trầm.

“Công chúa, đây là chuyện của hoàng thượng, người khác không có quyền can thiệp.”

“Ngươi?”

Tiểu Ngư nhi sắc mặt thay đổi liên tục, rõ ràng muốn nổi giận, Thanh Dao sợ nàng dưới cơn nóng giận lỡ miệng nói ra lời kinh hãi thế tục, bởi vậy liền cướp trước một bước nói: “Thục phi, nếu đây là quyết định của hoàng thượng, Thục phi nương nương hãy đi giải quyết đi, chọn một ít người đẹp tiến cung đi.”

Ý cười ở trên mặt Tây Môn Tân Nguyệt cứng lại, nàng cho rằng nữ nhân này sẽ tỏ vẻ tức giận một ít, thế nhưng không nghĩ tới nàng ta lại có thể trấn định phân phó nàng làm chuyện này.

Trong lòng không khỏi khơi lên tức giận, bất quá nói cũng đã nói ra khỏi miệng, nàng không làm là không đạo lý, hơn nữa những nữ nhân kia tiến cung có thể giúp đỡ nàng đối phó nữ nhân này, thực sự là một kế sách hòn đá ném hai chim, thật quá tốt, nụ cười trên mặt nàng khôi phục lại, nhu uyển như nước mở miệng.

“Thiếp thân đã biết, chuyện này cứ giao cho thiếp thân giải quyết đi, đến lúc nạp phi kính xin hoàng hậu nương nương tự mình chủ trì.”

Tây Môn Tân Nguyệt cười đến đắc ý mãn lòng, nàng cũng không tin nữ nhân này không tức giận, nói chung nghĩ đến nàng ta sinh khí, nàng liền hài lòng, cuối cùng cũng hòa nhau một ván.

Tây Môn Tân Nguyệt dẫn tỳ nữ Liên Yên đi ra khỏi Phượng Loan cung, một đường hướng Xây Dương cung của mình mà đi, xa xa phía sau còn có một nhóm thái giám cùng cung nữ đi theo, Liên Yên nhịn không được nhẹ giọng mở miệng: “Nương nương, người thực sự cho hoàng thượng nạp phi sao?”

Trong thanh âm của nàng vô cùng kinh ngạc, hiện tại đang là lúc nương nương được sủng ái nhất, nàng không cần thiết đem những nữ nhân khác đón tiến cung để tranh giành tình cảm, hiện nàng đang mang thai, nếu như trong khoảng thời gian này hoàng thượng lại thích phi tử khác, không phải là mình sẽ thất sủng sao?

Tây Môn Tân Nguyệt sao không biết Liên Yên đang nghĩ gì, nên quay người lại nhìn Liên Yên, cười đắc ý.

“Ta làm như vậy, thứ nhất trong lòng hoàng thượng sẽ hiểu rõ, mà cảm kích ta, sau đó chỉ đối với ta tốt, nam nhân không thích nữ nhân ghen tị, thứ hai, những nữ nhân kia sau khi tiến cung, chỉ biết dựa vào ta, đúng lúc có thể giúp đỡ ta đối phó nữ nhân kia, nếu như không có nàng, ngươi nói xem ai sẽ có cơ hội trở thành hoàng hậu? Phải biết rằng hoàng hậu nhất định phải lòng dạ rộng lượng, có thể nhìn được việc mà người thường không nhịn được.”

“Nguyên lai là như vậy.”

Liên Yên thở ra một hơi, nương nương của các nàng đầu óc luôn luôn so với người khác thông minh hơn, xem ra cũng có chút đạo lý, nên vội gật đầu: “Nô tỳ đã biết.”

Đoàn người đi trở về Xây Dương cung.

Trong đại điện của Phượng Loan cung, Thanh Dao vẫn ngồi yên không nhúc nhích, duy trì tư thế lúc trước, Tiểu Ngư nhi lo lắng nhìn mẫu thân, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu thì không dám nói lời nào, trong lòng nương nương chỉ sợ nhất định rất thống khổ, chẳng những có Tây Môn Tân Nguyệt, mà có thể sẽ có rất nhiều nữ nhân tiến cung, chẳng lẽ lúc trước hoàng thượng chỉ vì lợi dụng nương nương sao, hiện tại thất quốc thống nhất, vì thế đã quên những nỗ lực của nương nương.

Đại điện, yên tĩnh như ao tù nước đọng, để hồi phục một chút cảnh xuân.

Hiện tại cả không gian như đóng băng hàn lãnh.

Tiểu Ngư nhi cũng không chịu được nữa liền phóng ra bên ngoài, thanh âm tức giận vang lên: “Ta đi tìm phụ hoàng, tại sao lại đối với mẫu thân như vậy? Nếu như hắn còn muốn nạp phi, chúng ta sẽ đi, không bao giờ ở lại hoàng cung nữa.”

Mạc Sầu vừa nghe công chúa nói, sắc mặt đại biến, Thanh Dao cũng phục hồi tinh thần lại, trầm giọng phân phó: “Nhanh, đuổi theo mang công chúa về, đừng để cho nàng đi tìm hoàng thượng.”

“Dạ, nương nương.”

Mạc Sầu lắc mình đi ra ngoài, trên đại điện, Băng Tiêu nhìn nương nương, rồi chậm rãi mở miệng: “Nương nương, làm sao bây giờ? Rời khỏi hoàng cung, hay là………?”

Nàng thực sự không có khí lực nhắc tới chuyện kế tiếp làm cho nương nương ưu thương, bởi vì tất cả mọi chuyện phát sinh lúc này đều làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Ánh mắt Thanh Dao trở nên sâu thẳm, thật lâu mới mở miệng.

“Băng Tiêu, ngươi biết không? Ta cuối cùng vẫn cảm thấy hoàng thượng tựa hồ thay đổi, không còn là hoàng thượng trước đây, ta một điểm cũng không nghi ngờ hoàng thượng trước đây, hắn làm cho ta nhiều chuyện như vậy, ta tin, hắn đối với ta là thật tình, như vậy tất cả những chuyện hiện tại rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ hoàng thượng đã bị cái gì kích thích? Ta muốn tra ra chân tướng đích thực trong chuyện này, nếu như khi đó, vẫn phát hiện, hắn thật sự lợi dụng ta, ta không còn lời nào để nói, ta cũng không phải cái loại nữ nhân rời khỏi nam nhân, liền không có biện pháp sống.”

Thanh âm của Thanh Dao băng hàn vang lên, từng chữ từng hồi như chảy trong đại điện…

“Nương nương.”

Băng Tiêu một chữ cũng nói không nên lời, hoàng thượng không chỉ làm tổn thương lòng của nương nương, cũng làm tổn thương lòng của các nàng, lúc đó hắn thích nương nương đến cỡ nào a, nhưng bây giờ rốt cuộc đã có chuyện a?

Mạc Sầu đuổi theo Tiểu Ngư nhi, ngăn trở lối đi của nàng, sau đó ôn nhu khuyên nhủ nàng: “Công chúa, nương nương bảo ngươi trở lại đó.”

Tiểu Ngư nhi lạnh lùng nhìn Mạc Sầu, thở hổn hển lãnh lùng mở miệng: “Mạc Sầu, dẫn ta đi gặp phụ hoàng, ta không biết hắn ở chỗ nào, lập tức mang ta qua đó, ta muốn nghe hắn nói một chút có phải thật sự muốn nạp phi hay không?”

Mạc Sầu lâm vào thế khó xử, chủ tử không cho công chúa đi gặp hoàng thượng, nhưng tính nết công chúa nàng biết, nàng cùng nương nương đều như nhau, chỉ cần nói, liền nhất định phải làm cho được.

Bất quá đối với chuyện nạp phi lần này, Mạc Sầu cũng rất phản cảm, đau lòng cho nương nương so với Tiểu Ngư nhi không ít, vì thế Mạc Sầu dùng sức gật đầu một cái: “Tốt, đi thôi, nô tỳ mang người qua đó, hoàng thượng vẫn ở tại Lưu Ly cung, thông thường mọi việc cũng đều ở Lưu Ly cung mà xử lý.”

Dọc theo đường đi, hai người không nói thêm gì nữa, nhắm Lưu Ly cung mà đi.

Lưu Ly cung ly cách Phượng Loan cung cũng không xa, hai người rất nhanh liền tới đó, trước cửa Lưu Ly cung, tầng tầng bạch ngọc thềm đá, từ trên xuống dưới đứng thẳng rất nhiều thái giám cùng cung nữ, trên chỗ cao nhất đang đứng một người, chính là thái giám A Cửu, A Cửu vừa nhìn thấy người đi tới, vội vàng dẫn mấy người tiểu thái giám qua đây hành lễ.

“Chúng tiểu nhân tham kiến công chúa.”

“Đứng lên đi, ta muốn gặp phụ hoàng.”

Tiểu Ngư nhi lạnh lùng mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn bao phủ mây đen, lãnh chìm tiêu sát, âm trầm mở miệng, A Cửu bị hù đến nhảy dựng, cho tới bây giờ còn chưa có thấy qua tiểu hài tử mà trầm ổn như vậy, lời nói ra còn mang theo sát khí…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio