Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

chương 110: dạy không biết mệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Thất đánh giá Khanh Ngũ, nói: “Công tử, ngươi cứ thế mà đi ứng tuyển hả. Nhìn ngươi mà coi đi, chả có một tý bộ dạng của thư sinh nghèo túng mà muốn tới thôn dã trong núi, một thân quý khí, đầu đội trâm ngọc, tay cầm cây quạt ti tím, giày khảm bảo thạch, thắt lưng giắt túi gấm thơm, làm gì giống một người nghèo, ngươi cứ thế đi qua rõ ràng là mang tâm tính nhà giàu giễu cợt người ta.”

“Vậy ta phải làm sao mới được qua đó?” Khanh Ngũ hỏi.

Tiểu Thất cười hắc hắc: “Ngươi không biết nỗi khổ của dân gian, thôi để ta tới giúp ngươi giả dạng giả dạng.”

Vì thế lôi Khanh Ngũ rẽ vào sạp may mặc chỗ góc đường.

Tiểu Thất không những giúp Khanh Ngũ mua quần áo, còn tiện thể giúp Khanh Ngũ thay luôn quần áo. Bên trong vẫn mặc như cũ xiêm y tơ mềm mại, bên ngoài bọc một tầng áo dài vải thô đơn sơ mộc mạc nhất, mà ngay cả tóc cũng đổi lại buộc bởi một răn vải thô. Lăn qua lăn lại một hồi, tuy trên người Khanh Ngũ mặc áo vải mộc mạc nhưng khí chất vẫn cao nhã sáng lạn như trước, đến nỗi ngay cả bộ áo vải đơn sơ cũng chẳng thể che giấu, mi như trăng mắt như sao, môi anh đào đỏ thắm làm Tiểu Thất nhịn không được rung động xốn xang từng đợt không nguôi.

Thất thần một lát, Tiểu Thất vội vàng quay đầu nói: “Nếu là thư đồng của ngươi, vậy ta cũng không thể mặc đồ quá tốt, ta cũng đi đổi quần áo.”

Vì thế lão bản cửa hàng kỳ quái nhìn hai người này không muốn mua quần áo tốt hàng thượng đẳng, mặt mày thoáng một cái xám tro, ai dà công tử mấy vị nhà giàu hiện tại đều yêu thích cái này sao?

Sửa sang xong xuôi, Tiểu Thất nói: “Ngươi chờ ta một lát, ta quay về lấy một món đồ cái đã.”

“Đi đi đi đi, tiện thể báo cho bọn Đại Bảo Triệu Thanh, bảo bọn họ sau này nếu có chuyện gì thì cứ tới thôn Tú Thủy tìm chúng ta, thừa dịp võ lâm gần đây vẫn rối loạn một nùi, chúng ta tìm một chỗ ẩn cư yên lặng quan sát tình hình, thuận tiện dạy chữ, dạy không biết mệt.” Khanh Ngũ nói.

“Ta thấy ngươi đi hủy người thì có!” Tiểu Thất bỏ lại một câu rồi phi như tên chạy mất.

Rất nhanh, Tiểu Thất cầm một đôi quải trượng Khanh Ngũ trở về, nói: “Ngươi chống quải trượng đi ra ngoài, trông lại càng thêm đáng thương, người ta khẳng định sẽ không hoài nghi.”

“Tốt, Tiểu Thất ngươi còn hiểu rõ phố phường hơn cả ta, vậy ngươi thay ta đi ứng tuyển.” Khanh Ngũ nhất thời đem mọi việc đổ hết trên đầu Tiểu Thất.

Tiểu Thất hừ một tiếng, quả nhiên vui vui vẻ vẻ chạy đến phố đối diện chào hỏi trưởng thônthôn Tú Thủy.

Tiểu Thất cảm thấy bản thân mình đúng thật là bị Khanh Ngũ phá hủy, đối mặt với vị trưởng thôn trung thực, lời nói dối trôi thẳng một đường, cũng không cần nghỉ lấy hơi. Hắn nói công tử nhà mình đọc đủ thứ thi thư, vốn học phong phú, đáng tiếc cảnh nhà suy tàn, hiện giờ phải rơi vào tình cảnh lưu lạc tha hương.

Công tử nhà hắn lúc nhỏ bị một trận bệnh từ đó trở thành người tàn tật, hiện giờ cuộc sống gian nan, muốn tìm một con đường mưu sinh vân vân, bởi vì lời nói dối hắn soạn quá tốt, chỉ cần mấy câu đã làm thôn dân đồng tình vô hạn. Vì thế đợi đến khi hắn dìu Khanh Ngũ chống đôi quải đi qua, ngay cả mấy vị thôn dân nhìn đều Khanh Ngũ cũng cảm thấy tiếc hận, lòng thương hại không lời nói nói hết được. Vì thế trưởng thôn cố ý thêm cho Khanh Ngũ ba văn tiền công mỗi tháng, cũng giao hẹn với Khanh Ngũ, sáng mai tập hợp ở đây, ngồi lư xe quay về thôn chung với bọn họ.

Bởi vì Khanh cha cùng cha thân hai mươi năm mới có cơ hội gặp lại, cho nên ở trong phòng liều chết triền miên, vì thế Khanh Ngũ cũng không tiện quấy rầy bọn họ, chỉ nói cho Tào sư phụ, nhờ Tào sư phụ nhắn lại sau.

Ngày hôm sau, Triệu Đại Bảo thế mà cũng gia nhập vào đội ngũ của Khanh Ngũ xuống nông thôn, trong lòng hắn ôm một bụng lý tưởng hào hùng tràn trề, muốn đi tới thôn Tú Thủy mở tiệm may.

Tiểu Thất thì nhanh tay nhanh chân đóng gói bộ đệm chăn Khanh Ngũ đi theo ——Bộ đệm chăn của Khanh Ngũ cái hàng này xa hoa như vậy, lại cố ý xách theo, có chỗ nào giống gia cảnh suy tàn nhà tan cửa nát đâu chứ.

Nhóm ba người cứ như vậy theo thôn dân quay về thôn Tú Thủy, ngồi lư xa đi đường núi gập ghềnh một ngày, rốt cục cũng tới thôn làng hẻo lánh nằm trong núi—— Chỉ mấy chục hộ gia đình, vài trăm nhân khẩu, xem ra cũng rất có quy mô.

Trưởng thôn dẫn bọn họ tới học đường bỏ trống nhiều năm. Phòng học này cực kỳ đơn sơ, hai bên là phòng tiên sinh ở cùng phòng bếp. Tuy rằng đơn sơ, nhưng dọn dẹp một chút cũng đủ che gió che mưa.

Trưởng thôn sai thôn dân chuẩn bị chút vật dụng đơn sơ chuyển tới và làm lễ, rất nhiều đứa bé trong thôn cũng chạy tới xem náo nhiệt.

Bởi vì bộ dạng Khanh Ngũ thật sự quá mức xuất chúng, dân trong làng chưa từng nhìn thấy cảnh đời đều đồn rằng, vị tiên sinh vừa mời tới học đường là thần tiên hạ phàm, vì thế sau khi ăn xong bữa cơm chiều, cả làng đổ xô chạy tới vây xem.

Lúc này Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất đang bận bịu dọn dẹp quét tước phòng ốc, chỉ có Khanh Ngũ mượn cớ đi đứng không tiện, ngồi trên ghế nằm trưởng thôn vừa chuyển đến ở trong sân nói chuyện phiếm với trưởng thôn, đối với thôn dân tụ tập ở ngoài bờ tường nhìn xung quanh, Khanh Ngũ ngược lại cũng không để ý chút nào. Đương nhiên, tướng mạo cộng với tài ăn nói của Khanh Ngũ quả nhiên không làm cho bọn họ thất vọng, nghe nói rất nhiều cô nương nhà người trộm lại đây nhìn thử ai dè đã mắc bệnh tương tư. Kể từ ngày đó trở đi, trước cửa nhà Khanh Ngũ không khi nào thiếu mấy món lễ vật nhỏ như chút trứng gà này rồi đệm lót giày nè.

Bài biện một hồi, gian nhà mới của Khanh Ngũ rốt cục cũng đã ổn thỏa, mặc dù là chỉ là căn nhà bằng đất nghèo nàn nhưng dưới bàn tay khéo léo của Triệu Đại Bảo, cả căn nhà ấm áp lạ kỳ. Cái giường đất cũng thu dọn sạch sẽ, trải bộ đệm chăn và gối đầu xa hoa của Khanh Ngũ, bởi vì kia cái giường đất là vật phẩm xa xỉ duy nhất trong cả căn nhà cho nên ngày sau lúc Khanh Ngũ phê chữa tập của học trò cũng đều ngồi ở trên giường, kê thêm cái bàn nhỏ mà phê duyệt.

Tối hôm đó, Khanh Ngũ và Triệu Đại Bảo cực kỳ hưng phấn nửa đêm rồi mà vẫn chưa ngủ —— một người nghĩ tới chuyện dạy học, một người nghĩ tới mở tiệm may.

“Không cần khuya khoắt nằm trong ổ chăn phát ra tiếng cười quỷ dị!” Tiểu Thất kháng nghị.

Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Khanh Ngũ mở lớp dạy học, Triệu Đại Bảo mở tiệm may ngay bên cạnh học đường, chờ mong khách nhân tới cửa.

Từ trước đến giờ Tiểu Thất luôn cực kỳ tin tưởng vào Khanh Ngũ, hắn cho rằng, lấy thủ đoạn của Khanh Ngũ cho dù là đám con nít trong thôn sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn trị đến dễ bảo. Nhưng mà hắn không ngờ

Sẽ nhanh như vậy!

Buổi sáng ngày đầu tiên, chỉ có vài ba đứa nhỏ đến đây vui đùa một chút, ngày hôm sau, thế nhưng đoàn người ào ạt đổ về đây, buổi chiều hôm đó khi tan học, một đám người vây quanh gọi Khanh Ngũ phu tử phu tử kêu đến vui vẻ, nhiệt tình sôi nổi làm Tiểu Thất nhìn mà ghen tị. Cuối cùng nhìn Khanh Ngũ dùng nụ cười tuyệt đối hoàn mỹ tiễn bước đám trẻ con lưu luyến không rời, Tiểu Thất đột nhiên cũng hết vặn vẹo.

Ngược lại là Triệu Đại Bảo, hai ngày nay không có một bóng người ghé tới cửa, thật vất vả chờ tới lúc hoàng hôn, có một bà lão ghé qua hỏi thăm hắn có thể giúp bà xâu kim được không?

Vì thế Triệu Đại Bảo ╭(╯^╰)╮ rốt cục cũng có mối làm ăn đầu tiên thù lao là một quả trứng gà luộc.

Ngẫm lại một hồi hắn cũng rõ, đây là chỗ nào kia chứ, đâu ai giống như mấy kẻ có tiền trong thành tìm tới may bộ đồ mới đâu chứ?

Đương nhiên, trong số chúng học trò của Khanh Ngũ đều không phải là chỉ có mấy đứa nhỏ, từ bảy tám tuổi đến mười mấy tuổi đều có, có một chàng thanh niên tên Vương Lương trẻ mà rất hiếu học.

Từ năm hắn mười ba tuổi đã vì chuyện đọc sách mà mỗi ngày bôn ba hơn mười mấy dặm tới trường tư thục dành cho con em nhà giàu, có đôi khi cực khổ đợi ở đó suốt nửa đêm, bão tuyết cũng không ngăn bước cậu, bởi vậy tiên sinh kia rất cảm động, mở cửa sau dạy dạy chữ nghĩa kinh thư cho cậu.

Tiếc ka chuyện này bị nhà người ta biết được, thế mà đuổi luôn vị tiên sinh tốt bụng kia, còn sai tôi tớ trong nhà cầm gậy đuổi đánh Vương Lương. Sau đó nhà Vương Lương dồn hết mọi thứ có thể bán được trong nhà, vất vả tích góp từng tí một lộ phí cho cậu đi tham gia kỳ thi hương, lần đầu đã giành hạng nhất, được cả thôn xưng tụng là thần đồng.

Ai ngờ bị hộ nhà giàu kia làm khó dễ, đút tiền cho giám khảo đổi bài thi, cuối cùng đem tên của hắn đổi thành tên của vị thiếu gia bất tài dốt nát, danh sách yết bảng lần đó bị sửa bảng, Vương Lương bị đánh rớt.

Về sau, Vương Lương đề đợn kiện lên trên, suốt mấy năm liên tục tiếp tục tham gia thi hương, nhưng vẫn không thể thông qua, kiện lên cấp trên cũng không có kết quả gì. Một bụng nghẹn uất nhưng vẫn một lòng hăng hái quyết tâm đọc sách. Trưởng thôn có ý để hắn làm tiên sinh dạy tại học đường. Có điều Vương Lương tâm khí rất cao, hắn đã quyết nếu không thi đậu vẫn quyết một lòng đeo đuổi nghiệp học. Lúc này, trưởng thôn mới đành phải đi nơi khác mời tiên sinh về dạy học.

Kể từ khi Khanh Ngũ chuyển tới, Vương Lương cũng ôm tâm tính thỉnh giáo ghé qua nhìn xem, Khanh Ngũ đối mặt với một đám trẻ con, nội dung giảng dạy tự nhiên đều là mấy con chữ đơn giản.

Nhưng Vương Lương lại bị tài ăn nói và phong độ của Khanh Ngũ rung động, đợi đến khi bọn con nít tan học về nhà, hắn mới ghé qua xin thỉnh giáo. Mà điều khiến hắn bất ngờ hơn nữa chính là, Khanh Ngũ quả nhiên là một người uyên bác, kiến thức khí độ siêu việt bỏ xa mấy năm hắn mài dùi, bất quá chỉ trò chuyện với nhau một lát mà Vương Lương quá đỗi vui mừng, quỳ xuống đất bái sư.

Khanh Ngũ vốn là cũng chỉ là nghĩ dạy học ở đây cũng coi như trau dồi thêm vốn kiến thức cho mình để không bị mai một. Phải biết Khanh Ngũ tuy dốc sức với bá nghiệp võ lâm, nhưng bản thân cũng có vốn học thức uyên bác, trí nhớ hắn kinh người, xem qua là nhớ, không cần phải lật qua lật lại bất luận điển tịch nào, những tác phẩm kinh điển thuận miệng nhẩm qua là có thể thuộc làu làu, một chữ không sót, cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi. Nếu luận về học thức, tuyệt đối có thể coi là bậc đại sư, chỉ điểm Vương Lương tự nhiên chỉ chuyện nhỏ.

Nhưng nói chuyện với nhau vài lần, hắn lại phát hiện chàng thanh niên này có chút ý tứ, chấp nhất thì không cần phải nói, ngoài ra mọi việc đều lấy tam cương ngũ thường của người quân tử tuân thủ.

Khanh Ngũ hỏi cậu kiến thức này học có gì dùng, chàng thanh niên trong làng nhỏ này thế nhưng có thể nói ra “Vì kinh thế trí dùng” rất có học thức. Sau đó lại thấy Vương Lương thoạt nhìn thì giống như cổ hủ ngang bướng, kì thực tư duy rất rõ ràng, mọi việc đều có nguyên tắc, mỗi khi gặp một luận học chỉ một xíu là đã thấu hiểu tường tận.

Khanh Ngũ lại ra đề mục để cho hắn viết văn, tài hoa hiển lộ. Đột nhiên Khanh Ngũ liền ý thức được, hắn có khả năng thật sự đã gặp được một nhân tài hiếm có.

Nhất thời, bụng nước đen của người nào đó bắt đầu tính toán lợi dụng mượn sức, nhưng mà càng lúc Tiểu Thất càng căm thù Vương Lương đến tận, nhìn hắn suốt ngày ghé qua đây xum xoe, quấn Khanh Ngũ dạy học, hắn liền hận không thể một cước đá bay cái con mọt sách này.

Còn không phải sao, ngày hôm đó trời sập tối, Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ mới vừa bưng bát cơm, chuẩn bị ăn món gà rừng thơm ngon mỹ vị Triệu Đại Bảo chế biến, tên Vương Lương kia vui vui vẻ vẻ chạy qua đây. Nói thật bộ dạng này không quá kém, cũng xem như anh tuấn sáng lạn, nhưng là cái mặt lại quá nghiêm túc.

Khanh Ngũ vốn đang chuẩn bị hưởng dụng món ăn thôn quê, thế nhưng có chết hay không chứ cái tên một lòng để tâm vào chuyện học hành bất thình lình xuất hiện, tuy rằng hắn rất muốn duy trì tấm gương của bậc thánh hiền, nhưng nhìn một bàn mỹ vị thôn quê nào trứng kho tộ, gà rừng xào nấm đông cô, cháo củ từ, cái bụng Khanh Ngũ không tiền đồ thầm thì réo rắt —— hắn cùng Tiểu Thất vì chờ một bàn món thôn quê dân dã của Triệu Đại Bảo nên nhịn đói cả một ngày trời.

Vì thế trong nháy mắt khi Vương Lương gõ cửa gọi, hắn cùng với Tiểu Thất trao đổi tầm mắt một chút, lập tức rất ăn ý.

Khanh Ngũ nhanh nhẹn bò lên giường, kéo chăn qua, mặt quay vào tường, mà Tiểu Thất thì đi mở cửa, nói với Vương Lương: “Tiên sinh hôm nay không thoải mái, ngươi ngày mai hãy đi.”

“Tiên sinh bị bệnh?” Vương Lương rất lo âu, quan tâm hỏi han: “Bệnh tình có nặng hay không? Ta vào xem!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio