Kỳ lân thu phục Tà Thần mang theo bình rượu Tà Thần sắp sửa rời đi, lại bị rồng có bộ vuốt ngăn lại.
“Tiểu Long, ngươi muốn nói cái gì?” Kỳ lân dùng nick name gọi rồng có bộ vuốt. Rồng có bộ vuốt đáp: “Ta muốn hỏi một chút, kỳ lân Thần Quân có thể dùng phép thuật tiêu trừ một đoạn thời gian ký ức của mọi người hay không?”
Kỳ lân nghĩ nghĩ trả lời: “Không có, có điều ngươi yên tâm, những người phàm này đều bị Tà Thần mê hoặc, sau khi tỉnh lại cũng sẽ không nhớ rõ cái gì.”
Nói xong vỗ vỗ đầu rồng, nói: “Sữa lộc đợt vừa rồi uống hết chưa? Không đủ thì nói ta gửi cho, ta phải về nhà chuẩn bị đồ ăn nhắm rượu.”
Rồng có bộ vuốt: “… …” Kỳ thật hắn chỉ muốn nhờ kỳ lân xóa ký ức của toàn bộ mọi người trong Khanh gia bảo —— chuyện xảy ra tại bữa tiệc đêm kia thật sự rất mất mặt.
Nhưng xem ra ngay cả thần tiên cũng không thể ứng phó được cục diện rối rắm này, rồng có bộ vuốt đành phải phẫn nộ quay lại mặt đất, thu thập tàn cục.
Tóm lại, hiện giờ Khanh gia bảo đã xác nhập vào thánh giáo Thương Minh, mà một phần bên trong Khanh gia bảo không thừa nhận thế lực Khanh Vân Tung thì tự mình phân chia, do mấy vị trưởng lão cầm đầu, hơn nữa mấy vị thiếu gia Khanh gia có lòng tranh bá tự xưng là bản tông Khanh gia cũng rời khỏi Khanh gia bảo, đồng thời đề xuất khiêu chiến với Khanh Vân Tung——toàn bộ sản nghiệp Khanh gia bảo bởi vì một loạt biến cố này cũng chia thành hai phái, vì vậy thế gia lịch duyệt trăm năm qua cứ thế đổ nát.
Thiếu nữ mặc bộ y phục màu vàng vẫn luôn núp ở trên cột xà xem cuộc vui lúc này mới chịu hiện thân, hướng Khanh Vân Tung biểu lộ thân phận của mình. Thì ra cô nàng là con gái của doanh chủ doanh binh Nam triều, tên là Hạ Lưu Huỳnh.
Thần binh Nam triều tuy lệ thuộc vào triều đình nhưng cũng giống như môn phái trong giang hồ, bên trong tổ chức huấn luyện võ sĩ tinh anh cùng ám sát giả, trên phương diện võ công tự hình thành một trường phái con đường, thế lực mạnh mẽ, doanh chủ tổ chức trên danh nghĩa thì thần phục hoàng đế Nam triều nhưng về thực chất thì nắm giữ hơn vạn tinh binh, không khác gì bá chủ một phương.
Nhiều năm trước, Khanh Vân Tung cùng doanh chủ thần binh xuất phát từ mục đích đôi bên cùng có lợi suy xét muốn dùng hôn nhân kết thành quan hệ thông gia,thân càng thêm thân. Nhưng Hạ Lưu Huỳnh cá tính mạnh mẽ, không muốn núp trong khuê phòng làm vị quý phu nhân không thấy ánh sáng mặt trời cho nên lén rời nhà, tự mình tìm tới Khanh Vân Tung từ hôn.
Quả thật hành động lần này của nàng lớn mật đến cực điểm, thậm chí còn không có được sự đồng ý của doanh chủ, cố tình cô gái nhỏ một mình xâm nhập vào Khanh gia bảo, nhưng lại không muốn từ hôn.
Khanh Vân Tung từ chối cho ý kiến, chính là tạm thời để Hạ Lưu Huỳnh ở lại trong Khanh gia bảo, đợi sau khi tình hình ổn định sẽ có câu trả lời thuyết phục.
Từ khi tỉnh lại, Khanh Đại tự cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi ở lại Khanh gia bảo, chỉ lặng yên rời đi, nhưng một đêm trước khi rời nhà lại bị một người lặng lẽ kéo tay lại.
Người nọ thấp giọng nói: “Đại ca, ta biết về mọi mặt ta đều kém xa Lão Ngũ, nhưng ngươi đi đâu, ta cũng quyết theo cùng. Ta tin một ngày nào đó, ngươi sẽ tiếp nhận ta.”
Vì thế hai người tay nắm chặt tay, cuối cùng dắt nhau rời khỏi Khanh gia bảo.
Nửa tháng sau, bởi vì hai người này quen sống những ngày tháng của thiếu gia nhà giàu, tiền trên người xài hết sạch nhưng không có nguồn thu nhập cho nên nghèo túng đến cực điểm, vẫn là nhờ có Khanh Ngũ phái người tìm được bọn họ, đưa bọn họ đến một phân bộ kinh doanh ở Giang Nam, lúc này mới khiến cho bọn họ thoát khỏi khốn cảnh.
Dắt tay thiên nhai gì kia cũng cần phải có đủ vật chất cùng kỹ năng.
Từ đó, ở trên giang hồ, Khanh gia xem như trở thành một đề tài thần kỳ, không nói đến làn gió đoạn tụ của con cháu bên trong Khanh gia bảo, sự việc gây xôn xao chấn động nhất chính là Khanh Vân Tung thế nhưng gả cho Thương Minh Thư Vân. Bởi vì nhân vật lớn trong võ lâm lại có can đảm làm ra hành vi lớn mật cỡ này kéo theo cơn sóng triều lưu hành khắp chốn giang hồ.
Nhất thời làn gió đoạn tụ càn quét, trước kia những người không có can đảm đứng ra công khai quan hệ, cũng lấy hai vị lãnh tụ trong giang hồ là—— Thương Minh Thư Vân cùng Khanh Vân Tung làm bia đỡ đạn phô trương khắp nơi.
Khanh Ngũ không hiểu cho nên cảm thấy cực kỳ đau khổ. Bởi vì thân thế của hắn cũng từng bước bị công khai —— không phải người mù đều có thể nhìn ra độ tương tự trong diện mạo của Khanh Ngũ cùng Minh Thư Vân, mọi người trong thánh giáo đều dùng danh xưng “Thiếu chủ” gọi hắn, mà cao thấp bên trong Khanh gia bảo tạm thời vẫn xưng hô hắn là “Ngũ thiếu” khiến cho thân phận của hắn có vẻ lúng ta lúng túng.
Có điều địa vị củaTiểu Thất ở trong ảnh vệ Khanh gia bảo mỗi ngày một cao —— bởi vì thân phận hiện tại của hắn là ảnh vệ của thiếu chủ thánh giáo, quả nhiên từ lúc thân phận của chủ nhân được phơi bày ra ngoài sáng, ảnh vệ cũng nước lên thuyền đẩy. Điều này làm cho Tiểu Thất phi thường đắc ý, phải biết rằng bây giờ tất cả ảnh vệ mới đều phải mời hắn tới giám sát, cũng cung kính mời hắn phát biểu trong những cuộc toạ đàm khuấy động niềm tin cũng như nhân tâm ảnh vệ.
Tiểu Thất thích thú, nhưng thân là ca ca của Tiểu Thất, Mai giáo chủ tỏ vẻ rất đau lòng. Đứa em trai hắn thương yêu nhất thế nhưng lại làm nô tài của người ta vô cùng hăng say, thế cho nên hắn liên tiếp sinh ra ý niệm giết chết Khanh Ngũ trong suy nghĩ, nhưng đều bị Tô Á hành hung chấm dứt.
Đúng vậy, vì muốn tới thăm đệ đệ, Mai giáo chủ thế nhưng không để ý bản thân là giáo chủ đứng đầu một giáo, lặng lẽ xâm nhập vào Khanh gia bảo.
Vì thế, Mai giáo chủ làm ra một quyết định, hắn ban bố một đạo pháp chỉ, tuyên bố thoái vị, nhượng lại vị trí giáo chủ cho đệ đệ Mai Sương Thanh của mình, cũng chính là Mạc Tiểu Thất hiện tại phải lưu lạc ở Khanh gia bảo làm “con tin”, cũng chiêu cáo thiên hạ, thiếu chủ của thánh giáo Thương Minh Khanh Thục Quân gả cho giáo chủ ma giáo Mai Sương Thanh, kể từ đó tương lai thánh giáo cũng thuộc thế lực ma giáo.
Nhưng đạo chiếu thư này còn chưa kịp tuyên bố đã bị Tô Á phát hiện tự nhiên là bị xé nát, tiếp đó Mai giáo chủ bị Tô Á tha đi mất.
Vì thế tại thời điểm rốt cục có thể gặp mặt đệ đệ để ôn chuyện, Mai giáo chủ đành phải mịt mờ đem bộ trang phục giáo chủ chuyên dùng đưa cho Tiểu Thất, trong đó ký thác hy vọng hy vọng Tiểu Thất kế thừa ma giáo, nhưng Tiểu Thất ngốc nghếch không rõ cho nên cứ thế ngây ngốc nhận vào tay.
Khanh Ngũ ngồi ở một bên, nhìn bộ trường bào hoa lệ màu đỏ thẫm, trong lòng mỉm cười tưởng tượng tới bộ dáng khi Tiểu Thất mặc bộ quần áo. Đợi đến khi giáo chủ người ta rời khỏi, hắn liền bảo Tiểu Thất mặc thử bộ quần áo xem thử, Tiểu Thất nói: “Màu này quá mức chói mắt, không thích hợp với ảnh vệ, ta sẽ không mặc!”
“Đây là mệnh lệnh của chủ nhân.” Khanh Ngũ mỉm cười nói, “Ngươi lại đây, ta mặc giúp ngươi.”
Tiểu Thất đành không được tự nhiên cởi áo khoác, ngoan ngoãn nhận mệnh thay bộ y phục kia vào—— Khanh Ngũ gỡ dây cột tóc của Tiểu Thất xuống, giúp hắn giắt cây trâm vàng mà giáo chủ đưa tới, sau khi ăn diện mặc trên người bộ quần áo màu đỏ tươi thế nhưng làm bật dáng vẻ tà mị động nhân, tưởng chừng như ảnh vệ thanh tú kia với người này là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Nếu Tiểu Thất về sau đều ăn diện như vậy, cũng không tồi.” Khanh Ngũ nhịn không được kéo hắn ngồi xuống đùi mình, nhẹ nhàng nắm cằm hắn nói, “Không bằng về sau ngươi không cần làm ảnh vệ của ta nữa,cứ dựa theo ý của huynh trưởng ngươi mà đi làm chức giáo chủ ma giáo đi, chúng ta có thể biên soạn một khúc giai thoại trong chốn võ lâm.”
“Hừ! Ta không thích làm giáo chủ, nhiều việc vặt như vậy, phiền chết!” Tiểu Thất bĩu môi.
“Làm giáo chủ vẫn có thể tiêu diêu tự tại, ngươi đã thấy nhiều vị giáo chủ không chiếu theo cái dạng si mê võ học, không hỏi giáo vụ à?”
“Dù sao, ta cũng không nghĩ tới việc rời khỏi ngươi. Trên giang hồ một mình ngươi gây sóng gió là đủ rồi, ta chỉ muốn đứng ở phía sau ngươi.”
“Ta cũng chỉ muốn ngươi làm ảnh vệ của ta thôi.” Khanh Ngũ từ vạt áo lộ rõ da thịt của hắn hôn một cái, chỉ cảm thấy khối thân hình trong ngực mạnh mẽ càng lúc càng làm hắn si mê.