Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

chương 73: mê cục? sát cục?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trận đấu ác liệt giữa Tiểu Thất và Hồ Tiếu cũng đến hồi cuối cùng, quả thực đây là trận so bì sự chịu đựng.

Luận về thực lực, Tiểu Thất hoàn toàn có thể sử dụng thành thục chiêu thức Đao Ma kinh thiên động địa—— đó là chiêu thức cuối cùng hắn dùng sinh mệnh của mình lĩnh ngộ ra, một chiêu này có thể đem Hồ Tiếu chém dưới đao, nhưng mà hắn không muốn ngay lúc này đây phải hiển lộ lá bài tẩy của mình, hơn nữa Khanh Ngũ đã dặn hắn, hắn phải dùng bảy phần thực lực để thắng, vả lại thời gian kéo càng dài càng tốt, trong lúc hành tẩu giang hồ, kiêng kị nhất là không giữ lại chút vốn liếng, làm cái gì cũng đều phải lưu ba phần để xoay sở.

Cho nên trận đấu này, thế mà đánh từ buổi trưa tới buổi chiều.

Cuối cùng, Hồ Tiếu kém nửa chiêu, bại dưới đao Tiểu Thất.

Trong lúc Tiểu Thất dùng sống dao chỉ thẳng vào hậu tâm của Hồ Tiếu cũng là lúc, hắn biết bản thân mình sắp nổi danh thiên hạ!

Hồ Tiếu lảo đảo ngã xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng —— hắn thua, bại bởi một thiếu niên không có tên tuổi gì, thua chẳng còn mặt mũi.

Cũng trong khoảnh khắc Hồ Tiếu lảo đảo ngã xuống đất, Tiểu Thất chào đón vinh quang cao nhất của mình, hắn nghe thấy mọi người chung quanh phát ra trận hoan hô rung trời—— đây là phần thưởng lớn nhất dành cho hắn!

Tiểu Thất cơ hồ rơm rớm nước mắt.

Hắn mở rộng vòng tay, giơ lên cao, hướng phía đám người không ngừng múa may, ngao ngao kêu chạy một vòng, lập tức cầm cái chóp đỉnh. Mà bọn người Tư Mã Thành thì căm giận u ám rời đi, đi rất lặng lẽ.

Tiểu Thất trong niềm hưng phấn chạy tới mã xa, Khanh Ngũ đã ăn uống no nê, ngủ thẳng cẳng, mà Triệu Đại Bảo thì đang nhìn sách may.

“Ta thắng!! Ta thắng!” Tiểu Thất kích động nói.

Khanh Ngũ mơ hồ mở mắt, nhìn nhìn Tiểu Thất, nói: “Thắng rất tốt.” Nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào giấc ngủ.

“Hừ!” Tiểu Thất lầm bầm, nhưng Khanh Ngũ đã đắm chìm trong cơn mộng đẹp, vì thế ngay cả mặt bị Tiểu Thất véo cũng không phản ứng. Tuy biết Tiểu Thất đang nắm mặt mình, nhưng Khanh Ngũ lười đáp lại, cứ mặc kệ cho hắn nắm. Ngày thường Khanh Ngũ nếu va đụng vào đâu một chút Tiểu Thất cũng đau lòng muốn chết, đủ biết Tiểu Thất luyến tiếc tăng lực tay, cho nên mặt mũi cái gì, ở trước mặt Tiểu Thất như mây bay.

Trong xe ngựa, Khanh Ngũ bọc áo khoác hồ cừu ngủ say sưa, Tiểu Thất vươn tay, nắm lấy Khanh Ngũ trên mặt xoa bóp, gãi cần cổ của hắn, ở trong lỗ tai hắn thổi khí. Khanh Ngũ cuối cùng cũng nóng nảy, trong phút chốc mở to mắt, trừng mắt nói: “Ngươi muốn cái gì?”

“Cho ta nửa ngày nghỉ, ta muốn dạo một vòng quanh thành thử xem trên giang hồ đánh giá về ta như thế nào!” Tiểu Thất kích động trả lời.

“Ngươi gấp cái gì, ngươi vừa mới so võ, lời đồn đãi cũng sẽ không lan nhanh như vậy.” Khanh Ngũ nói.

“Tóm lại ta muốn nghỉ!” Tiểu Thất hai con mắt chuẩn bị có thể bắn ra ánh sáng.

“Được rồi. Xế chiều hôm nay cho đến trước giờ ngủ và cả trưa ngày mai, ngươi có thể đi ra ngoài dạo.” Khanh Ngũ vẫn là rất hào phóng, “Hơn nữa, ta cho ngươi ba trăm lượng tiền tiêu vặt, đi ra ngoài chơi đi, không cần gây chuyện. Đại Bảo, bỏ tiền.”

Triệu Đại Bảo than thở: “Tại sao lại là ta bỏ tiền? Không phải bản thân ngươi bên người mang theo rất nhiều tiền sao?”

“Thật tốt quá!” Tiểu Thất hoan hô.

Lại nói sau khi Tiểu Thất lấy được ngân phiếu, tự mình cưỡi ngựa đi vào thành trước, hắn ngồi ở trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy vô cùng đắc ý, giống như khắp thiên hạ vinh quang đều tập trung ở trên người mình. Vào Tô Thành, hắn thẳng tiến tới tửu lâu lớn nhất, của Tô Thành cũng là nơi đông người nhất, nơi này là nơi nổi tiếng phát ngôn trên giang, hắn muốn tới nơi này nghe một chút xem, người ta đánh giá như thế nào về hắn.

Không ngờ, Tiểu Thất vừa vào cửa, chưởng quầy ngay lập tức tự mình ra đón, vẻ mặt cười nịnh nói: “Thất gia, ngài tới rồi? Nhanh nhanh tới ghế trên! Tiểu nhị! Mau truyền đồ ăn, đừng để Thất gia đợi!”

“A?” Tiểu Thất tức thì sửng sốt —— kỳ thật những người làm ăn như thế này, đã tinh mắt hay gặp nhân sĩ giang hồ lui tới, đầu óc khôn khéo, tin tức linh thông, trận luận võ của Tiểu Thất ở ngoài thành, sớm liền truyền khắp Tô Thành, hắn lại là tâm phúc của quý thiếu Khanh Ngũ hiện giờ chạm tay có thể bỏng ở Tô Thành này cho nên vị chưởng quầy này cũng nhanh chóng đến nịnh bợ.

Tiểu nhị vội vàng kéo giọng kêu lên: ” Mạc Tiểu Thất Mạc Thất gia Khanh Gia bảo mời lên ghế trên ”

“A a!” Tiểu Thất thật không nghĩ tới mình thế mà được người gọi là “Thất gia”, trong lòng như được đánh đổ một bình mật, ngọt liệm ngay cả miệng hắn của cong cong lên.

Mà những người giang hồ khác đang ở trong tửu lâu dùng cơm vừa nghe là Mạc Tiểu Thất đến đây, đồng loạt quay đầu nhìn sang Tiểu Thất bên này, chỉ thấy Tiểu Thất khoác bộ áo choàng đỏ thẫm, thắt lưng giắt bảo đao, anh khí bừng bừng phấn chấn, tuấn tú lại không mất sự sắc bén, quả nhiên đúng như lời đồn độc nhất vô nhị, vì thế ào ạt lộ ra ánh mắt hoặc sùng bái hoặc ghen tị, nhất thời bốn phía bàn luận sôi nổi.

Sự thật chứng minh, tốc độ đồn đãi tương đối mau lẹ.

Tiểu Thất còn chưa có bước lên lầu hai ở trong một gian phòng trang nhã trên thang gác, lập tức bị một đám võ lâm nhân sĩ tương đối có mắt vây quanh, chỉ thấy những người này toàn bộ là người thanh niên hơn hai mươi tuổi, còn có đại hán thoạt nhìn hung hãn ngang ngược, cũng có vị trung niên khôn khéo cười hì hì, một đám tranh nhau bắt chuyện với Tiểu Thất luôn miệng gọi “Thất gia”.

Tiểu Thất cơ hồ là bị người vây quanh đẩy tới lầu hai, không đợi hắn nói chuyện, đã bị người kéo đến bàn bên cạnh mời uống rượu, một bàn chật ních toàn là nhân vật muốn kết giao cùng với Tiểu Thất, một đám mồm miệng ngọt như bôi mật, đem Tiểu Thất thổi tận mây xanh.

Kết quả, Tiểu Thất nâng cốc xong đặt xuống, nhìn chung quanh bốn phía, uy phong chấn nhiếp thoáng chốc làm cho bốn phía tĩnh lặng xuống dưới, chờ mong Thất gia lên tiếng sự kiện quan trọng, chỉ thấy Tiểu Thất thâm trầm nói với mọi người một câu:

“Ta chỉ là một ảnh vệ thôi.”

Orz ngươi rốt cuộc chấp nhất với sự nghiệp ảnh vệ của ngươi cỡ nào a!

Tất cả mọi người bị câu này của hắn làm cho ngay tại chỗ sửng sốt, lập tức một đám bắt đầu ù ù cạc cạc phụ họa. Trong tửu lâu lại náo nhiệt như trước, trong đám người chỉ có độc nhất một người nam tử đội đấu lạp không chút động tĩnh ở trong góc yên lặng uống rượu như trước, hắn nắm chén rượu, khóe miệng gợi lên một tia cười khẽ.

Tiểu Thất tuy cũng có thể uống, nhưng cũng không chịu nổi mọi người hô nhau mà lên, má ơi, xã giao thật là quá đáng sợ, vì thế lấy cớ bí nước tiểu nhanh chóng chạy trốn.

Khi trở lại phân đường Giang Nam, sắc trời sớm đã tối đen. Khanh Ngũ đang ngồi ở trước bàn học xử lý một ít công văn trong phân đường, thường ngày Khanh Ngũ viết chữ, chữ viết xinh đẹp mạnh mẽ, hôm nay hắn cố ý phớt bút cực nhẹ, nét cuối cùng còn run lên hai cái, khiến cho chữ viết của mình viết ra bút tích tương tự như người bệnh nặng không có sức.

Tiểu Thất ngay cả cửa cũng không gõ chạy xộc vào, than thở: “Ai nha, thật sự là không thể chống đỡ!”

“Bị người kéo đi xã giao sao?” Khanh Ngũ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi, hết thảy đều ở bên trong dự kiến của hắn.

“Hừ! Sớm biết như vậy, Thất gia ta nên cải trang rồi mới ra ngoài.” Tiểu Thất lầm bầm.

“Vậy ta cho ngươi biết một việc càng làm cho ngươi tự hào.” Khanh Ngũ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết chữ viết run rẩy run rẩy của hắn.

“Gì?” Tiểu Thất nháy mắt mấy cái.

“Ngươi có tên hiệu trong võ lâm.” Khanh Ngũ nhàn nhạt cười nói.

“A ờ ờ! Mau nói cho ta biết!” Tiểu Thất kích động.

Khanh Ngũ lúc này mới ngẩng đầu, nói: “Ngươi ở bên ngoài không nghe mọi người nói sao? Tất cả mọi người gọi ngươi là ‘Đao thiếu hiệp’.”

“A ừ, tuy rằng nghe không uy phong lắm, nhưng cũng không kém.” Tiểu Thất sờ sờ cằm, hiểu cái tên hiệu trong giang hồ này của mình, “A, ngũ thiếu, sao không thấy tiểu Lạc?”

“Ta bảo Triệu Đại Bảo đem hắn gởi qua chỗ Triệu Thanh, để tiện khi chúng ta trò chuyện với nhau.” Khanh Ngũ cười có chút âm hiểm, “Bởi vì ta phát hiện, ngươi gần đây đối với ta có chút rất không biết người trên kẻ dưới, không thể để cho người ngoài nhìn thấy chê cười đi.”

“Thiết! Ta đối với chủ nhân một lòng trung thành và tận tâm, chịu khổ chịu khó, kêu hướng đông không dám đi sang hướng tây, thức dậy còn sớm hơn cả gà gáy, ngủ muộn còn hơn chó, làm nặng còn như trâu, còn nói ta không biết người trên kẻ dưới, chủ nhân ngươi thật sự là quá vô tình!” Tiểu Thất bá bá bắt đầu tranh luận.

Mới vừa nói tới đây, Tiểu Thất chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Khanh Ngũ thế mà đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Hắn lúc này mới phát hiện, Khanh Ngũ Thì ra so với cao hơn mình rất nhiều.

Khanh Ngũ vươn tay, nâng cằm Tiểu Thất lên, vậy mà cúi đầu, ở trên trên môi Tiểu Thất khẽ điểm nụ hôn.

Tiểu Thất thoáng chốc đỏ mặt, theo bản năng đẩy hắn ra, lại quên Khanh Ngũ dù sao cũng là người đi đứng không vững,sao có thể chống lại cái đẩy của hắn?

Vì thế chỉ thấy thân thể Khanh Ngũ không thể khống chế ngã về đằng sau, chính là Tiểu Thất ngay bên người, có thể nào trơ mắt nhìn hắn thật sự ngã sấp xuống?

Vì thế Tiểu Thất tay nắm thắt lưng hắn, dãy về phía trước, cả người Khanh Ngũ phải dựa vào trên vai hắn, hai tay của hắn ôm lấy cổ Tiểu Thất, đầu úp vào vai Tiểu Thất cười nhẹ.

“Cười cái gì!” Tiểu Thất nói.

“Ta cảm thấy rất cao hứng, bởi vì có ngươi ở bên cạnh ta bảo hộ ta.” Khanh Ngũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Ngươi ở đây, ta mới an tâm.”

“Thu hồi cái biệt tài dẻo miệng lừa chết người không đền mạng của ngươi đi! Hừ, ta chỉ là một ảnh vệ thôi, ngươi là chủ nhân của ta, ta tự nhiên phải bảo vệ ngươi… Cả đời…” Tiểu Thất giọng nói càng ngày càng thấp, đến cuối cùng, hai gò má nóng bỏng.

Mà Khanh Ngũ thì nhẹ mổ vành tai hắn, vô hạn nhu tình, chỉ lộ ra ở trước mặt mình Tiểu Thất.

Trong mắt nhau nhìn rõ tình sâu ý nặng, cuối cũng không thể chứa nổi một hạt bụi, không biết bắt đầu từ khi nào, mặt mày của người nọ, một cái nhăn mày một nụ cười mỉm, từ lâu đã ăn sâu khắc trong lòng, đời này khó có thể phai mờ.

Cho dù là tình cảm thế tục cấm kỵ thì sao nào?

Thương hắn, không để ý tới hậu quả

Thương hắn, sống chết bên nhau.

Đêm khuya, trong địa lao liên minh võ lâm lạnh lẽo hơn cả hầm băng.

Trong phòng giam tối đen, Lăng Vân tóc tai bù xù ngồi xếp bằng dưới đất, trên cổ tay trói buộc gông xiềng xích nặng trịch, hắn ăn mặc đơn bạc, trên lớp á rách tơm của tù nhân in hằn vết máu loang lổ, nhưng đối mặt với tình cảnh suy sút thế này, hắn lại như trước vững vàng như núi.

Cửa lao đóng chặt, đột nhiên hơi có chút động tĩnh.

Lăng Vân ngay cả mắt cũng không nâng, đối với người tới là ai, hắn không có bất cứ hứng thú gì, việc đã đến nước này, hắn sớm đã ôm tâm tính hẳn là phải chết.

Sau một trận tiếng vang, cuối cùng cửa lao bị người mở ra, một bóng đen tự cửa lặng lẽ lẻn vào, đi tới trước hàng rào hầm giam.

“Lăng Vân.” Người bịt mặt kêu một tiếng.

“Gọi ta làm gì?” Lăng Vân bình tĩnh nói.

“Giết ngươi!” Người bịt mặt âm trầm mỉm cười.

“Nên tới chung quy sẽ đến.” Lăng Vân cười lạnh một tiếng, “Mạng hèn của Lăng Vân chỉ còn một, hiện giờ công lực bị phong bế, y hệt kẻ tàn phế, các hạ cứ yên tâm động thủ.”

“Nghe khẩu khí của ngươi, trái lại là một người kiên cường đó! Ta dứt khoát cho ngươi một chết nhẹ nhàng —— ăn viên thuốc trong bình này, sẽ nhanh chóng chết đi! Không cần ta phải giúp ngươi!” Người bịt mặt đem một chai dược trong ngực ném qua.

Lăng Vân ngửa mặt mỉm cười, xúc động nói: “Ha ha, không thể tưởng được Lăng Vân ta cả đời quang minh, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Thôi, thôi, trần gian lạnh lùng, chỉ nguyện kiếp sau không cần làm người. Cả đời này của ta, chỉ có lỗi sư phụ cùng tiểu Lạc.”

Dứt lời mở nút lọ bình dược, đem viên thuốc bên trong uống một hơi cạn sạch.

Người bịt mặt cười hắc hắc, nhìn Lăng Vân nhắm mắt lại, thân thể dần dần ngã xuống, mới vừa lòng kéo cái khăn che mặt phía dưới, khuôn mặt dưới khăn dĩ nhiên là ——————

Không phải là Đao thiếu hiệp mới nỗi danh trong võ lâm đây sao? Mạc Tiểu Thất!!

@chèn link mới thấy thiếu chương sao có người xem mà không nói mình nhỉ @@

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio