Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không có một chút hoảng loạn và chần chờ, mỹ nữ thản nhiên cười tươi, dịu dàng đứng dậy, âm điệu mềm ngọt mang theo một chút quở trách buồn bực quyến rũ người:

- Mới vừa rồi ta ở trong phòng tắm rửa thay y phục, các vị không chào hỏi đã phá cửa mà vào… Uhm, chẳng lẽ ngay từ đầu nhìn xem chưa đủ nên quay lại…

- Chúng ta đến tìm người!

Diệp Cô Thành lạnh lùng chen ngang.

- Ây, vị quan gia này.

Con mắt câu hồn của mỹ nữ mềm mại đáng yêu thoáng nhìn hắn, giọng nói nũng nịu như chim oanh:

- Ngài đúng là không biết các thuộc hạ của ngài vừa rồi… ai, không nói nữa, mắc cỡ chết người ta rồi.

Đang nói chuyện, hai bên má mỗi bên nổi lên một đóa hoa đỏ ửng, bách mị tràn làn, phong tao tận xương, mắt mọi người đều nhìn thẳng.

- Ít nói nhảm!

Diệp Cô Thành là người duy nhất còn có thể bình tĩnh trả lời, nhưng cũng không dám nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt hơi nghiêng đi, như chim ưng tìm kiếm chung quanh.

- Chính là đã tìm ở chỗ nô gia rồi a, căn bản không có công tử tuổi còn trẻ gì.

- Thật không, thật sự đều tìm qua?

- Đương nhiên rồi.

- Hừ, thùng gỗ cô nương tắm bọn họ có tìm qua chưa?

Bàng Dục vừa nghe thì toàn bộ dục niệm tràn đầy tức thì không còn, lặng lẽ co thân thể vào trong.

- Đại nhân ----

Mỹ nữ khoa trương mà duyên dáng gọi to một tiếng, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng đầy ắp động người, bộ ngực cao vút phập phồng một hồi:

- Ngài xem ngài nói cái gì vậy, ta một cô gái yếu ớt, ở trong kinh không có chỗ dựa kiếm sống khó khăn, như nào có lá gan chống đối với quan phủ, một mình…

Giọng nói mềm như oanh, làm người hoài niệm, Diệp Cô Thành uổng làm cao thủ đệ nhất Cấm quân cũng nhịn không được dậy sóng trong lòng, thầm kêu lợi hại, nghĩ thầm “Biên Tiên Các lúc nào nhiều thêm một vưu vật xinh đẹp như vậy, tứ diễm thập yêu đứng trước mặt nàng quả thực là gà mái, sợ là ngay cả vị mà Hoàng thượng mơ ước nhiều năm chưa tới tay kia… cũng sàn sàn chẳng phân biệt được với cô gái này. Ô, thêm Bàng Phi nương nương nữa thì đúng là tam đại mỹ nhân trong thành Biện Lương của chúng ta.

- Khụ khụ!

Bị nhận xét chạm đến cấm kỵ làm cho hoảng sợ tỉnh lại, Diệp Cô Thành vội vàng ho khan hai tiếng, khôi phục vẻ mặt chính phái.

- Có hay không đợi lục xoát thì sẽ biết.

Hắn lớn tiếng quát.

- Được, vậy các ngươi lục đi, tùy tiện lục cái gì thì lục---- thật là, đều đã nói không có lại không tin, một lát nếu như không tìm được cái gì thì đừng trách ta.

Đôi vai nhỏ bé của mỹ nữ dựng lên, dáng vẻ quyến rũ hoàn toàn lộ ra miễn phí trước mắt mọi người, dịu dàng cười châm biếm ngồi xuống mép giường, tự nhiên duỗi duỗi thắt lưng, nhấn mạnh đường cong và phong tình vô cùng mê người của nàng.

- Không cần, ta chỉ lục giường.

Diệp Cô Thành đi nhanh tới phía trước một bước.

- Không được.

Mỹ nữ bỗng nhiên đứng lên, sát khí vừa ẩn vừa hiện trong đôi mắt quyến rũ, lại rất lạnh lẽo.

- Vì sao không được.

- Đây là giường con gái của ta, người nào cũng không được chạm.

Thu lại nụ cười dâm mị, vẻ mặt nghiêm nghị băng thanh ngọc khiết, quả thực khó có thể tin chỉ một khắc trước nàng còn vưu vật đẹp đẽ phong tao tận xương.

Diệp Cô Thành nở nụ cười, cười đến mập mờ, thần thái biểu tình giống như… quả thực là một khách làng chơi lão luyện kinh nghiệm hoan tràng.

Quả nhiên nam nhân đều háo sắc, khẳng định hắn cũng không phải thứ tốt gì.

Bàng Dục thầm mắng.

- Dễ thôi, Diệp mỗ ta là một người cực kỳ tiếc hoa, nếu cô nương cảm thấy không tiện vậy hãy ra ngoài cùng bọn họ ta lục xoát một mình, giá tiền một đêm của cô nương là bao nhiêu, Diệp mỗ vàng thật bạc thật đủ để trả.

Hắn vừa nói vừa đi tới phía trước, bước chân thong thả, thanh khí chớp động trên khuôn mặt ngăm đen như sắt đá, một tay lơ đãng đặt lên chuôi kiếm bên hông.

- Quan gia, ngài, ngài đây là muốn làm gì?

Đôi mắt đen to lúng liếng của mỹ nữ hiện lên một chút hoảng loạn, khóe môi chớp mắt thu lại, ngay cả Diệp Cô Thành cũng không có phát hiện nụ cười lạnh rất không thích hợp, thân thể mềm mại run rẩy, khiếp sợ mà phốc một tiếng ngồi lên đầu giường, một tay giấu sau lưng, vừa vặn rơi vào trước Bàng Dục.

Trộm qua màn che tua cờ phấn hồng, Bàng Dục mơ hồ thấy một chút ngân quang, Diệp Cô Thành đang dần tới gần, rất nhanh chóng tóm được hắn, nói không khẩn trương đó là giả, tim đập + rất nhanh suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, nào có quản ngân quang chợt lóe rồi biến mất kia rốt cuộc là vật gì.

Mười bước… tám bước… năm bước…

Diệp Cô Thành cách giường ngày càng gần, không thể nghi ngờ, là một cao thủ bảo hộ hoàng đế nên hắn không cần vén màn che cũng đã cảm nhận được có nam nhân nằm bên trong.

- Ây!

Còn lại ba bước cuối, Diệp Cô Thành bỗng nhiên dừng lại, lông mày dày mở lớn, ánh mắt dời về phía chân giường.

Sắc mặt mỹ nữ thay đổi, Bàng Dục sau màn che càng khẩn trương hô hấp cũng ngừng.

Hai người vừa chơi trò mập mờ ở trên giường lớn, thiếu chút nữa điên loan đảo phượng, giày của Bàng Dục lại ở ngay chỗ chân giường, Diệp Cô Thành vừa nhìn quả quyết mình đoán không lầm!

Mắt phượng mỹ nữ phát lạnh, trong mắt phát ra quang mang lành lạnh, mười ngón tay nhỏ và dài giống như mèo mẹ che chở con, móng tay lộ ra sắc nhọn, ngân quang càng thêm lóng lánh dường như bất cứ lúc nào đều có thể tuôn ra bóng nhọn giết người.

- Con mẹ nó, bị đùa giỡn rồi, rút lui!

Không ngờ, Diệp Cô Thành nhìn đôi giày của Bàng Dục năm giây, sau đó vẻ mặt tối lại, hừ một tiếng, liền quay đầu đi.

Không đợi Bàng Dục kịp hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, toàn bộ Cấm quân thoáng cái đi sạch bóng.

Hai người cùng nhau im lặng, mãi đến khi Diệp Cô Thành mang theo người rút lui khỏi tiểu lâu.

- Được rồi, đã đi rồi, giờ không có việc gì.

Mỹ nữ nhẹ nhàng quay đầu qua, thản nhiên cười với hắn, ngân quang xen giữa ngón tay sớm đã biến mất không thấy, mắt tinh như mộng, tóc đen uốn lượn, quét qua cái cổ trắng nộn, trắng đến chói mắt.

- Ta không sao, tỷ tỷ ngươi có việc gì không?

Bàng Dục cư nhiên cười, cười đền thái độ khác thường, cuối cùng còn dâm tà hơn so với Diệp Cô Thành, so ra đã hoàn toàn không còn khẩn trương hoảng loạn giống như ở chung một mình với nàng lúc trước, hai tay hắn cư nhiên ôm lấy mỹ nữ từ phía sau, có thể nghe được hai bên hô hấp.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì!?

Tình thế đột nhiên thay đổi, thái độ Bàng Dục lớn mật khác thường, trong mắt mỹ nữ phát ra một tia hoảng sợ trước nay chưa từng thấy, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt.

Tay của Bàng Dục ôm nàng thật chặt, cố ý nheo con mắt lại nhìn chằm chằm ngực nàng, cười hì hì nói:

- Ta muốn làm cái gì, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết sao?

Mặt cười mỹ nữ biến sắc, ngạc nhiên kinh hô:

- Ngươi điên rồi!?

- Tỷ tỷ nói sao?

Bàng Dục nắm lấy tai nhỏ trong như nước mưa của nàng, giống như ác ma thổi một hơi vào bên trong.

- A đừng ----

- Nếu như cứ chiếm tiện nghi tỷ như vậy, ta đây đúng là cầm thú, nếu như không chiếm thì ngay cả cầm thú cũng không bằng. Đã vậy, ta đây không thể làm gì khác hơn là chọn làm cầm thú, với lại a…

- Nếu như lá gan ta lớn một chút, dám muốn tỷ tỷ ngươi ngay bây giờ thì sẽ là nam nhân thứ nhất của tỷ tỷ ngươi.

- Ngươi, ngươi nói bậy, ta chính... chính là sớm..

Mỹ nữ liều mạng vùng vẫy, má ngọc trong suốt đỏ ửng như ráng chiều thiêu đốt, xấu hổ cấp bách lắp bắp nói:

- Ngươi dám...ngươi dám khinh bạc ta... Ta, ta nhất định thành quỷ... Thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio